Chương 261
Chiếc xe buýt phũ phàng rời đi, mọi người trong xe đều thích thú quay đầu lại nhìn hắn, còn có người cầm điện thoại lên để chụp hình.
Lục Hoán thầm xem xét đường đi đến bệnh viện, ngay sau đó là bắt đầu…… Chạy.
……
Túc Khê bên này vẫn còn đang xếp hàng chờ lấy kết quả, nàng căn bản không biết lúc này đường phố bên ngoài bệnh viện đã náo loạn cả lên, ở cổng bệnh viện truyền tới lời bàn tán, nói là có một diễn viên trẻ tuổi mặc áo bào hoàng tử tuấn tú đến mức ma chê quỷ hờn, hắn còn đang chạy Marathon trên đường cái nữa (mù mịt…… ).
Một đám người vây lại xung quanh trên đường để chụp ảnh, còn có người phấn khích la làng bảo hắn cố lên.
Lục Hoán kiềm chế sự khó chịu trong lòng, vọt ngay vào bệnh viện.
Túc Khê nghe thấy ở hành lang bên truyền đến một trận ồn ào nhốn nháo, thời điểm đám người xôn xao ầm ĩ thì cũng là lúc nàng vừa tỉnh lại từ trong cơn mơ màng buồn ngủ, Túc Khê nghe thấy có y tá kêu tên của mình, nàng khẽ vỗ vỗ lên mặt, chuẩn bị đứng dậy đi lấy kết quả.
Tuy rằng tiếng gọi đó của y tá không to không nhỏ, chìm nghỉm giữa những âm thanh hỗn tạp ở hành lang, nhưng Lục Hoán vẫn một mực nghe thấy.
Hai chữ “Túc Khê”.
Hô hấp của Lục Hoán lạc đi một nhịp, đôi chân định chạy đi tìm kiếm bỗng nhiên đứng khựng lại, con tim hắn chấn động, như ngừng thở, Lục Hoán chậm rãi nhìn về hướng bên kia.
Hắn nhìn xuyên đám người, thu được Túc Khê vào tầm mắt, nàng vừa ngáp một cái, đang cất bước đi đến ô cửa bên kia.
Là nàng.
Trong nháy mắt, trái tim Lục Hoán như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, hắn đã không còn nghe thấy gì xung quanh, tất cả mọi âm thanh đều im lặng, máu dồn lên não, khóe mắt dưới đuôi lông mày của hắn đỏ ứng lên, hoàn toàn mừng muốn khóc.
Cứ như đang nằm mơ vậy, nhưng Lục Hoán lại biết rất rõ ràng đây không phải là mơ.
Hắn cố lấy lại bình tĩnh, chen qua đám đông, bước nhanh về phía Túc Khê.
Càng đi càng nhanh.
……
Túc Khê nhận tờ kết quả qua ô cửa, nàng đứng sang một bên, không chút sức sống mà cúi đầu nhìn, Túc Khê phát hiện nồng độ bạch cầu trong máu của nàng đúng là có hơi cao, chắc chỉ là cảm cúm thông thường, hèn chi dù nàng không phát sốt nhưng là dạo này cứ suy nhược mệt mỏi.
Đi khám bệnh rồi lấy chút thuốc, về nhà đắp chăn ngủ mấy ngày là sẽ khỏe lại thôi.
Nghĩ như vậy, dù Túc Khê nghe thấy sau lưng có một chị gái kinh ngạc hô lên gì đó thì nàng cũng không quá để ý, chỉ lẳng lặng cầm tờ kết quả xét nghiệm trở về.
Thế nhưng đột nhiên Túc Khê lại cảm giác hình như đám người trước mặt đã tản ra không ít, kế đó, tự dưng trán nàng va vào một khuôn ngực.
Túc Khê đang định nói xin lỗi thì một góc áo xuất hiện trong tầm mắt, đó còn là loại vải lụa vàng bóng, bên hông là một sợi đai thắt lưng đỏ thẫm được đính trang sức vàng óng, đôi giày bó màu đen trông cũng rất quen thuộc, trên bộ đồ còn thêu hình rồng sinh động như thật, tràn ngập khí chất của một dòng dõi quý tộc……
Hô hấp Túc Khê trở nên hơi dồn dập:……
Bởi vì chạy tới nên hô hấp của thiếu niên trên đỉnh đầu có hơi nặng nề, Túc Khê còn có thể ngửi thấy mùi hương thanh khiết dịu nhẹ dễ ngửi trên người hắn ――
Khoan đã.
Trái tim của Túc Khê như vướng lại trong cổ họng, nàng không dám tin mà đột ngột ngẩng đầu lên.
Đập vào mắt nàng chính là đôi chân mày lạnh lùng nhưng tinh xảo, một khuôn mặt trắng như bạch ngọc.
Người đang xuất hiện ở chỗ này, thật sự khiến nàng khỏi hoài nghi có phải mình đang nằm mơ hay không.
Giây tiếp theo, Lục Hoán ôm chầm lấy Túc Khê trước mặt công chúng, vành mắt ửng đỏ, thấp giọng nói: “Là ta đây, ta tới gặp ngươi.”
“Hôm đó ta không biết tại sao ngươi lại không tới, ta đã đợi ngươi suốt mười bốn ngày, nhịn không được mà phải đến tìm ngươi…… Xin lỗi…… Ta không nên……”
Lục Hoán muốn nói lúc đó hắn không nên khiến cho Túc Khê cảm thấy khó xử, nhưng khi miệng vừa há ra thì hắn lại cảm thấy đây không phải là lúc để nói chuyện này.
……