Chương 262
Đầu óc Túc Khê không kịp tiêu hóa mà trở nên trống rỗng.
Mọi người chung quanh hít hà một hơi.
Hoắc Kính Xuyên và Cố Thấm trơ mắt nhìn chàng thiếu niên mặc phục trang không biết nhảy ra từ nơi nào, đột nhiên ôm chặt Túc Khê vào trong ngực, hai người lập tức đứng lên, đùng đùng chạy tới đòi đẩy hắn ra: “Này này này! Anh là ai?”
Khóe mắt Lục Hoán càng hoen đỏ, cứ như hắn đang âu yếm một món bảo vật mà bản thân vất vả lắm mới tìm về được, kiên quyết không chịu buông tay.
Túc Khê nói với hai người bạn tốt: “Đừng đẩy!”
Biểu cảm trên khuôn mặt nàng đã dần khôi phục lại vẻ bình tĩnh, ngay sau đó Túc Khê không khỏi trở nên kích động mà hạnh phúc khôn tả ―― nàng đang mơ sao, không phải, không giống như đang mơ, trời ạ, sao tên nhóc có thể xuất hiện ở trước mặt nàng vậy! Không phải điện thoại đã hư rồi sao! Nhưng dù không bị rớt hư thì cũng không thể nào……
Trong đầu Túc Khê vang lên tiếng ong ong, tốc độ xử lý thông tin không đủ nhanh, dường như lại sắp chết máy, thế là nàng quyết định không thèm nghĩ đến chuyện này nữa.
Túc Khê nhìn thấy hai đứa bạn tốt vẫn còn lôi lôi kéo kéo, đẩy đến nỗi hoàng bào của Lục Hoán cũng sắp hư luôn rồi, nàng tức khắc đau lòng, một mực ôm ngược hắn trở về, trông như một con gà mái già đang cố bảo vệ tên nhóc, trợn mắt quát lên với Cố Thấm và Hoắc Kính Xuyên: “Đừng động vào hắn!”
Cố Thấm và Hoắc Kính Xuyên:……?
Chương 65:
Bệnh viện thật sự quá đông đúc, mọi người ở xung quanh đều nhìn bọn họ chằm chằm, đương nhiên, chủ yếu là dùng ánh mắt kinh ngạc để nhìn chăm chăm vào Lục Hoán.
Một tay Túc Khê nắm chặt tờ kết quả xét nghiệm, tay kia lại nắm lấy tay áo của Lục Hoán, dắt hắn đến chỗ hành lang cấm hút thuốc vắng người. Cố Thấm và Hoắc Kính Xuyên cảm thấy tên nhóc đột nhiên xuất hiện này thật kì quái, không yên lòng nên cũng nhanh chóng chạy theo sau.
Sau khi bốn người đứng ở hàng lang, Túc Khê buông tay áo Lục Hoán ra, xoay người lại đối mặt nhìn hắn, nàng còn cảm giác như tất cả những chuyện này đều không chân thật.
Cứ như là nàng đang đứng trên mây vậy, đầu óc rất mơ hồ ―― loại cảm giác kỳ diệu này chẳng khác nào tự dưng nhìn thấy một con mèo máy xuất hiện trước mặt mình vậy...
Đồng thời nàng còn cảm thấy vui sướng như vừa tìm lại được món đồ bị mất, suýt nữa nàng đã cho rằng mình sẽ không còn được gặp lại tên nhóc nữa rồi.
Nàng sờ lên trán mình, không bị sốt, cũng đâu có ăn trúng nấm độc.
Túc Khê lại giơ tay lên sờ trán tên nhóc ―― thế nhưng nàng lại phát hiện mình chỉ có thể giơ đến cổ hắn. Vóc dáng của hắn cao hơn nàng tưởng tượng rất nhiều, vì thế Túc Khê đành xấu hổ nhón chân lên, lúc này mới có thể sờ đến trán của hắn.
Thật lạnh, có một lớp mồ hôi mỏng trong suốt, cảm giác tiếp xúc vô cùng chân thật.
Túc Khê khẽ cong khóe môi, ngơ ngác mà ngẩng đầu nhìn hắn trong phút chốc, trời ơi, tên nhóc thật sự nhảy ra từ màn hình di động sao?
Đôi mắt đen nhánh của Lục Hoán nhìn Túc Khê chằm chằm không thèm chớp, cứ như là đang rất muốn ôm chặt lấy nàng nhưng lại cố gắng kìm chế. Một lát sau, hắn trầm giọng hỏi: “Đúng rồi, ngươi đi gặp đại phu, có phải khó chịu chỗ nào không?”
Hoắc Kính Xuyên đang đứng bên cạnh ôm bụng cười “Phụt” ra tiếng: “Đại phu ha ha ha, đại phu, người anh em à, sao mà cậu sến súa quá vậy, diễn xong rồi còn chưa chịu dừng sao? Nói đi, cậu làm ở đoàn phim nào, bộ quần áo trên người cậu thật là kỳ quái.”
Hắn nhịn không được mà ra tay sờ soạng hoàng bào của Lục Hoán.
Lục Hoán nhìn hắn một cái, mặt tối sầm lại, vặn cổ tay Kính Xuyên.
Lục Hoán còn chưa dùng sức mà thoáng chốc Hoắc Kính Xuyên đã cảm giác cổ tay mình muốn bị bẻ gãy luôn rồi, mặt hắn biến sắc, vội vàng nói: “Buông tôi ra, buông ra, Túc Khê, tay của tớ sắp gãy rồi ――!”
Túc Khê nhanh chóng dẹp loạn: “Được rồi, tên nhóc, ngươi nhẹ tay lại chút, xương cốt của bọn ta ở chỗ này tương đối dễ vỡ, không chịu nổi đâu.”
Lục Hoán có chút ủy khuất, hắn không nói gì, chỉ nhẹ nhàng buông Hoắc Kính Xuyên ra.