Chương 263
Hoắc Kính Xuyên trừng mắt nhìn Lục Hoán, thế nhưng khi bị Lục Hoán nhìn lại, trong lòng hắn lại hoảng hốt, nhanh chóng xoa xoa cổ tay, chạy đến nấp đằng sau Cố Thấm, oán giận trách: “Túc Khê, cậu kiếm đâu ra loại bạn như vậy, không chỉ có võ mà trên người còn mặc phục trang quý hiếm nữa, chạm vào tí cũng không cho.”
Lục Hoán nhận ra Hoắc Kính Xuyên chính là người mà hắn nhìn thấy trên màn hình hôm đó, là thằng nhãi được cha mẹ Túc Khê dẫn theo, “thân mật” với Túc Khê lúc ăn cơm trên bàn. Sắc mặt hắn tức khắc hơi không thoải mái.
Nhưng khi Túc Khê vừa nhìn đến, hắn lập tức thu hồi vẻ mặt lại, mím môi, cụp mắt nói: “Chỉ là ta không quen bị người khác đụng chạm thôi.”
Vốn dĩ Túc Khê đang trong cảm giác tìm lại được thứ đã mất, nàng hận không thể giữ chặt tên nhóc trong tay, sợ lại làm lạc mất hắn, hiện tại nàng nhìn thấy bộ dáng tủi thân của hắn, trái tim lập tức Túc Khê trở nên nhăn nhúm, vội vàng nói: “Được rồi, không chạm vào, không chạm vào ha.”
Hoắc Kính Xuyên và Cố Thấm:……
“Nhưng mà, rốt cuộc ngươi đến đây bằng cách nào?” Túc Khê kéo Lục Hoán sang một bên, thấp giọng hỏi.
Tâm trạng của nàng vẫn mãi không thể bình tĩnh, Túc Khê cảm thấy kinh ngạc thán phục vô cùng, vốn dĩ nàng còn cho rằng chuyện hai thế giới song song có thể kết nối với nhau qua một cái màn hình di động đã là chuyện kỳ diệu không tưởng rồi, thế mà hoàn toàn không ngờ tới, đúng là chuyện xuyên không cũng có thể xảy ra, tên nhóc to lớn sống sờ sờ thật sự đang xuất hiện trước mặt mình.
Lục Hoán giải thích sơ qua, tóm tắt một cách dễ hiễu về nhiệm vụ thứ mười lăm, cũng như nói về nguồn ánh sáng trắng đã xuất hiện trước mắt mình, sau khi hắn đến đây thì liền xuất hiện ở trong phòng Túc Khê, tiếp đó là nhìn thấy trên tủ lạnh có dán tờ giấy ghi chú bảo hôm nay nàng đến bệnh viện, vì thế hắn tức tốc tìm tới đây.
Túc Khê nghe thấy thế thì hai mắt trợn to, hóa ra nàng thật sự đoán không sai, gói quà lớn sau khi đạt được hai trăm điểm quả thật là cái này! Nhưng vấn đề là, tên nhóc thì đây, mà di động lại hư rồi, vậy thì hắn quay về thế nào?
Nhưng dù sao cũng không thể không quay về được, ở dây hắn đâu có thẻ căn cước!
…… Nhưng bây giờ nghĩ đến vấn đề này cũng chỉ phí công, trước tiên khoan nghĩ đã, chờ tới ngày mai sau khi tách được dữ liệu khỏi di động rồi lại tính.
Túc Khê chớp chớp mắt nhìn chằm chằm vào Lục Hoán trước mặt, trong lòng cực kỳ khó tin.
Lục Hoán thấy đôi môi nàng khô khóc trắng bệch, giống như đang bị bệnh, vì thế liền nhịn không được mà lấy tay khẽ sờ vào trán của nàng.
Tuy nhiên, hắn lập tức bị Túc Khê cản lại: “Đừng nhúc nhích.”
Nàng trừng lớn đôi mắt, nhịn không được mà nhón chân sờ lên mái tóc của người thiếu niên trước mặt, tóc của Lục Hoán bồng bềnh như đám mây, được cố định bởi một cây châm, trông tựa như thác nước.
Tuy trước đó nàng đã từng nhìn quen trên màn hình di động, nhưng mà hắn đột nhiên hắn xuất hiện trước mặt nàng một cách chân thật như vậy, vẫn là khiến người ta không dám tin.
Túc Khê kéo nhẹ sợi tóc dài đen nhánh của Lục Hoán, nội tâm thoáng chốc hóa thành tiếng gà thét chói tai, trời má! Vậy mà là tóc thật sao! Tóc của tên nhóc này dài ghê luôn!
Nàng lại sờ lên mặt Lục Hoán, chạm vào đường nét tinh xảo trên gương mặt hắn, đầu ngón tay khẽ mân mê hàng mi, sau đó lại dừng trên khuôn mặt hắn ―― Túc Khê khó có thể khống chế được biểu cẩm hưng phấn của mình, chết tiệt, trên mặt cũng có độ ấm nữa, là thật!
Túc Khê sờ từ đầu cho đến tay của Lục Hoán, nàng còn ngồi xổm xuống để sờ vào vạt áo hắn, cùng với giày bó, tiện tay chạm luôn vào đầu gối hắn ―― rốt cuộc cũng có thể hoàn toàn xác nhận, là tên nhóc đang sống sờ sờ đấy! Huhuhu… nàng sắp khóc tới nơi rồi!
Thấy vẻ mặt Túc Khê kích động, tai Lục Hoán lại đỏ ửng lên, hắn cụp mắt nhìn nàng, tùy ý để nàng sờ tới sờ lui trên người mình.
Cho tới khi nàng nhón chân lên sờ vào bên tai hắn, cả người Lục Hoán run lên như bị điện giật, rốt cuộc không nhịn được nữa mà nhẹ nhàng nắm lấy tay nàng, thấp giọng hỏi: “Tiểu Khê, ngươi đang tìm thứ gì trên người ta vậy?”
Hoắc Kính Xuyên và Cố Thấm chẳng thèm nhìn, mẹ nó, trước công chúng mà sờ soạng khắp nơi như vậy thì còn ra thể thống gì, bọn họ thực sự không dám thừa nhận Túc Khê là bạn của mình luôn ấy chứ!