Tôi Nuôi Lớn Một Chàng Hoàng Tử Bệnh Tật ( Dịch Full)

Chương 264 - Chương 264 - Chương 264

Chương 264 - Chương 264
Chương 264 - Chương 264

Chương 264

Chỉ là Hoắc Kính Xuyên cũng để ý thấy mái tóc của tên nhãi này sao mà trông thật quá vậy, cũng không giống với tóc giả, thế nên hắn nhịn không được mà xúi giục Cố Thấm đi lên sờ một chút, nói: “Thằng nhãi đó đóng phim hả, nhưng mà sao tớ lại cảm giác như không phải tóc giả? Hơn nữa cây trâm trên đầu hắn sao mà nhìn giống hàng thật ghê?”

Cố Thấm đã bị vẻ đẹp trai làm cho choáng ngợp, nàng ngập ngừng nói: “Tám mươi phần trăm là diễn viên trẻ mặc long bào của đoàn phim gần đây, nhưng mà cũng phi logic quá, gương mặt này ―― đẹp trai đến mức ai cũng phải ghen tỵ, như vậy mà còn chưa hot sao?”

“Đám con gái các cậu cũng chỉ biết có mặt, tính cách tốt được như tớ chắc.” Hoắc Kính Xuyên không phục lắm, nhỏ giọng nói: “Sao mà Túc Khê quen được người này vậy?”

Cố Thấm phát điên nói: “Sao tớ biết được? Xem kiểu này có vẻ không chỉ mới quen biết một hai ngày…… Vậy mà Túc Khê lại luôn che giấu không nói cho chúng ta biết!”

……

Chờ đến khi Túc Khê và Lục Hoán đã hoàn toàn lấy lại bình tĩnh sau cuộc gặp gỡ bất ngờ thì đã qua nửa giờ, trong nửa giờ này, cả Hoắc Kính Xuyên và Cố Thấm vẫn luôn phải nhìn Túc Khê sờ mó lung tung, mà mang tai của tên nhãi đó dù đã đỏ ửng lên nhưng hắn vẫn ra sức căng chặt da mặt giả vờ như biểu tình không chút gợn sóng……

Hoắc Kính Xuyên nhanh chóng bị ép cho điên rồi, họ nhịn không được nữa mà lên tiếng nhắc nhở: “Túc Khê, chưa có đi lấy thuốc đó, còn chậm chạp nữa là bệnh viện đóng cửa luôn à!”

Lúc này Túc Khê mới nhớ tới việc chính, nàng cười tủm tỉm mà nói với Lục Hoán: “Ta đi lấy thuốc, ngươi chờ ta một lát nha.”

Lục Hoán nói: “Ta đi cho, thế giới của các ngươi có rất nhiều chuyện ta đều đã học xong rồi, ngươi nhìn thử đây nè.”

Nói rồi hắn kéo Túc Khê trở lại chỗ hành lang, tìm một vị trí trên hành lang để Túc Khê ngồi, sau đó là cầm lấy đơn thuốc từ trong tay của Túc Khê, ngẩng đầu xác định một chút rồi nhanh chóng đi theo đúng con đường dẫn đến ô cửa của quầy thuốc tây.

Lục Hoán còn đang mặc một bộ trường bào hoàng gia bằng tơ tằm vàng óng cùng với đai lưng đỏ rực nên đã khiến rất nhiều người cho rằng hắn là một minh tinh trẻ tuổi đang đóng phim gần đây.

Thế nhưng bởi vì hắn thật sự là một người có luyện võ, từng đánh trận trên chiến trường nên mỗi cái nhấc tay nhấc chân đều hoàn toàn toát lên khí phách mà không có bất kì thần tượng tuổi thiếu niên nào trong thế giới này có thể sánh bằng được.

Vì thế hắn đi đến chỗ nào cũng đều lập tức thu hút một loạt các ánh nhìn kinh diễm chỗ đó, vậy nên đám người đó mới thoáng bất giác mà tản ra nhường đường cho hắn, hơn nữa còn bàn tán rất sôi nổi.

Túc Khê trơ mắt nhìn hắn xếp hàng, tuân thủ nội quy mà chờ đến lượt mình, lấy thuốc từ ô cửa một cách suôn sẻ, nàng thầm thốt lên, trời ạ, không ngờ quy trình khám bệnh phức tạp như vậy mà tên nhóc cũng đã hiểu rõ, hắn còn không ngần ngại mà ký tên một cách điêu luyện nữa chứ!

Đương nhiên, trong mắt Túc Khê là sự cảm thán đầy kinh ngạc, nhưng ở trong mắt Hoắc Kính Xuyên và Cố Thấm thì đó lại là sự hoang mang cực độ ―― lấy thuốc thôi mà, có gì lợi hại đâu? Nhìn vẻ kích động như nhìn thấy “tên nhóc mới ba tuổi có thể mua nước tương cho mình” trên mặt Túc Khê kìa! Bọn họ thấy là Túc Khê bị điên rồi!

Nhưng mà hắn cứ luôn bị vây xem như vậy cũng không phải chuyện nhỏ, Túc Khê sợ rằng sẽ phải rước lấy phiền toái không cần thiết, giả sử như Lục Hoán bị phát hiện hắn không phải là người của thế giới này, còn không có chứng minh nhân dân, không có hộ khẩu luôn, vậy thì sẽ bị bắt đó.

Cho nên trước khi nàng có thể nghĩ ra cách để đưa hắn về thì vẫn là nên tìm một chỗ để dàn xếp ổn thỏa cho Lục Hoán.

Mà nhà nàng thì nhất định không thể, tuy rằng trong nhà vẫn còn một phòng trống, nhưng đột nhiên nàng mang một người con trai về nhà như vậy, trong nhà chắc chắn sẽ nổ tung mất!

Túc Khê hào hứng nảy ra một ý nghĩa rồi nàng chợt huých vào khuỷu tay của Hoắc Kính Xuyên, nói: “Hoắc Kính Xuyên, dạo này cha mẹ cậu hay đi du lịch đúng không, trong nhà chỉ có một mình cậu thôi?”

Hoắc Kính Xuyên nhìn thấy Túc Khê phấn khích như vậy thì mí mắt tự nhiên giật giật: “Cậu muốn làm gì?”

Túc Khê: “Để bạn của tớ qua chỗ cậu ở vài ngày……”

Bình Luận (0)
Comment