Chương 265
Túc Khê còn chưa nói xong đã lập tức bị Hoắc Kính Xuyên phản đối: “Không được!”
Túc Khê: “Lần trước ai nói muốn mua Gundam ấy nhỉ……”
Hoắc Kính Xuyên nhỏ dãi: “Đồng ý! Nhưng tớ nói trước, cậu phải bảo cậu ta không được đánh tớ đâu đó!” Kính Xuyên không biết vì sao, tuy rằng đây là lần đầu gặp mặt nhưng hắn lại cảm thấy như tên gia hỏa này có thù với mình.
“Mắc gì hắn lại đánh cậu?” Túc Khê lập tức dùng ánh mắt không thể hiểu được nhìn Hoắc Kính Xuyên, trên mặt đều viết “Tên nhóc nhà ta ngoan như vậy, hiền hậu như vậy, thông minh như vậy, thực sự không hề có khuyết điểm thì sao lại đánh cậu”!
Hoắc Kính Xuyên:……
……
Lục Hoán lấy thuốc xong, hắn bỏ mấy hộp thuốc vào túi nilon trắng mà nhân viên công tác ở sau ô cửa đã đưa cho mình, hắn hơi cúi đầu, hỏi người nhân viên công tác đó: “Phiền hai vị, có thể chỉ cho ta cách sử dụng thuốc này không?”
Vẻ mặt của nhân viên công tác thoáng lên vẻ kinh ngạc, sau đó lắp bắp hướng dẫn cho hắn.
Chờ đến khi hắn xách túi thuốc rời đi, hai nhân viên công tác đó mới nhịn không được mà xì xầm: “Trời ah, tại anh đẹp trai đó không chỉ mặc đồ cổ trang mà còn nói chuyện y như người xưa vậy? Người ta đang quay phim xuyên không ở bệnh viện sao?”
……
Túc Khê bàn bạc với Lục Hoán, nói hắn mấy ngày này cứ ở tạm nhà của Hoắc Kính Xuyên trước.
Trong lòng Lục Hoán hiểu rõ hắn tùy tiện đến thế giới này, đã khiến choTúc Khê và những bằng hữu bên cạnh nàng gặp thêm rất nhiều phiền toái.
Hơn nữa Lục Hoán đã lặng lẽ quan sát, hắn phát hiện giữa Túc Khê và tiểu tử Hoắc Kính Xuyên này tuy có sự thân thiết nhưng cũng vô cùng trong sáng, hình như thật sự chỉ là coi nhau như huynh đệ.
Vì thế cuối cùng hắn mới nhìn Hoắc Kính Xuyên bằng ánh mắt ôn hòa hơn, hắn ngẫm nghĩ rồi chợt đưa túi thơm được nạm bạc đeo bên hông của mình cho Hoắc Kính Xuyên, nói: “Đa tạ Hoắc huynh.”
Hoắc Kính Xuyên nhìn thấy miếng bạc đó, cả người đều thấy không ổn, sao hắn lại cảm giác như đây là bạc thật vậy? Thời buổi này mà còn có người đem theo bạc trên người sao? Hơn nữa hắn ước lượng sơ qua, nhiêu đây ít nhất cũng giá trị đến mấy nghìn nhân dân tệ đó?
“Cho, cho ta hả?” Hoắc Kính Xuyên lắp bắp hỏi: “Lục huynh, ngươi cũng quá khách sáo rồi đó?”
Hắn học theo cách nói chuyện của Lục Hoán, nên cũng gọi là Lục huynh. Hơn nữa hắn còn phát hiện hình như đầu óc của người bạn này của Túc Khê có chút vấn đề, không giống đang đóng phim mà là thật sự xem bản thân thành từ người xuyên không từ thời cổ đại tới đây.
Lục Hoán đi theo Hoắc Kính Xuyên và Túc Khê về nhà của Hoắc Kính Xuyên trước, hắn khoanh tay nhìn Hoắc Kính Xuyên mở cửa rồi gật gù nói: “Không cần để ý, lễ mọn mà thôi, trên người ta cũng không mang theo nhiều, nếu ngươi muốn, lần tới ta sẽ cho ngươi nguyên một rương luôn.”
Hoắc Kính Xuyên nảy dựng lên, hắn vội mở cửa đón tiếp Lục Hoán vào nhà, sau đó thì kéo Túc Khê sang một bên, kích động nói: “Mẹ nó, Khê Khê, ở dâu mà cậu quen được đứa bạn giàu có dữ vậy? Chơi cosplay hoàng tử cổ đại đã đành, hắn còn cho tớ bạc thật nữa?”
Hắn cắn cắn lên miếng bạc mà Lục Hoán đưa cho mình.
Túc Khê tỏ vẻ không nói nên lời, nàng có giải thích cũng sẽ không rõ ràng được, thôi thì tạm thời để Hoắc Kính Xuyên cho là như vậy đi.
Hoắc Kính Xuyên đối xử với Lục Hoán còn nhiệt tình hơn cả với Túc Khê, hắn mở điều hoa trong nhà ra rồi mở tủ quần áo của mình, kiến nghị Lục Hoán thay một bộ đồ trước, sau đó bảo hai người bọn họ đợi trong chốc lát để hắn đi mua ít đồ ăn vặt và coca.
Nếu Hoắc Kính Xuyên đã lấy bạc của Lục Hoán, còn được cả mô hình Gundam của Túc Khê, vậy thì nàng cũng không chút do dự mà lôi Lục Hoán đến trước tủ quần áo của Hoắc Kính Xuyên.
“Bên chỗ bọn ta vào tháng tám vẫn còn mùa hè nóng bức, thời tiết nóng chảy mỡ, ta muốn ngươi đổi bộ trang phục trên người …… Ngươi cao một mét tám mươi ba, Hoắc Kính Xuyên thì cao một mét tám, quần áo của hắn hơi nhỏ hơn kích cỡ của ngươi chút, nhưng mà chắc là không chênh lệch lắm đâu.”
Túc Khê vừa lấy một bộ đồ ngắn tay trong tủ quần áo ra ướm lên người Lục Hoán, vừa nói: “Tạm chấp nhận vậy đi, ngày mai ta sẽ dẫn ngươi ra cửa hàng mua đồ mới.”
Lục Hoán để nàng tùy ý khoa tay múa chân, trong lòng chỉ cảm thấy ấm áp, hắn khẽ phủi tay áo, cười nói: “Không sao.”