Tôi Nuôi Lớn Một Chàng Hoàng Tử Bệnh Tật ( Dịch Full)

Chương 266 - Chương 266 - Chương 266

Chương 266 - Chương 266
Chương 266 - Chương 266

Chương 266

Túc Khê bị nụ cười của hắn làm cho rung động, trong lòng lặng lẽ dâng trào một cảm giác thỏa mãn như tìm lại được đồ bị mất, trong khoảng thời gian đó nàng đã khóc đến sưng mắt, còn tưởng rằng mình đã hoàn toàn đánh mất tên nhóc con trong trò chơi, thật không ngờ “bóng liễu hoa tươi một thôn làng”*, hắn lại xuất hiện ở thế giới của nàng.

(*Liễu ám hoa minh hựu nhất thôn: Trích từ bài thơ “Du Sơn Tây thôn” của thi nhân Lục Du thời Nam tống, nằm trong hai câu thơ được tạm dịch là “Núi cùng nước tận ngờ hết lối/Bóng liễu hoa tươi một thôn làng”, tức là: giữa cảnh núi cùng nước tận, tưởng như không còn đường đi nữa, thì lại có thể thấy bóng liễu và hoa tươi nơi thôn làng phía xa.)

Những ngày này trong lòng nàng đều cảm thấy trống rỗng, cuối cùng cũng đã có thể tốt hơn một chút.

Thời khắc mà nàng nhìn thấy hắn ở bệnh viện, Túc Khê đã cực kì kinh ngạc, đồng thời trong lòng nàng còn nảy sinh sự cảm động khó nói ―― hắn cứ như vậy mà xuất hiện trước mặt nàng.

Đối mặt với một thế giới mà bản thân hoàn toàn không biết gì, nếu đổi là lại nàng, nếu chưa chuẩn bị chu đáo thì căn bản nàng không dám qua, cũng không thể nào bỏ lại người thân, bạn bè xung quanh mình được. Thế mà hắn lại không hề ngần ngại, cứ vậy mà tìm đến nàng.

Có lẽ chỉ khi suýt đánh mất thì Túc Khê mới có thể hiểu ra rằng có những người và một số sự việc mà nàng sớm đã quen thuộc hóa ra lại chiếm vị trí quan trọng trong lòng mình biết bao.

Trong lòng nàng có chút chua xót, lại có chút rung động khó nói thành lời.

Túc Khê chọn tới chọn lui, cuối cùng nàng chọn cho Lục Hoán một bộ đồ áo ngắn tay và quần dài mà Hoắc Kính Xuyên mua xong còn chưa mặc. Chắc là mua size lớn quá nên Hoắc Kính Xuyên mới bỏ xó không diện, vậy thì hẳn là Lục Hoán sẽ mặc rất vừa.

Tuy nhiên còn có một vấn đề nữa, đó là tóc Lục Hoán quá dài, người ở Yến quốc đều dùng bồn tắm để tắm rửa, nếu không muốn mái tóc dài đen nhánh bị ướt thì có thể hất ra sau thau tắm, nhưng mà nhà Hoắc Kính Xuyên thì tắm bằng vòi sen, mái tóc dài của hắn xõa trên vai, nhất định sẽ bị dính ướt.

Túc Khê khổ sở nhíu mày, nàng để hắn đứng dáng trung bình tấn trước mặt mình, sau đó kéo lấy ra một sợi dây thun, cột hắn tóc cao lên thành một cái đuôi ngựa.

Lục Hoán:……

“Nhất định phải làm như thế sao?” Lục Hoán vào phòng tắm soi gương, mặt hơi đen lại.

Túc Khê cầm di động lên chụp cho hắn hai tấm ảnh, cười sặc sụa đến mức đau bụng, nàn đẩy hắn vào trong, còn giải thích giúp hắn cách sử dụng máy nước nóng, nói: “Để tóc không bị ướt mà.”

Lục Hoán muốn tháo tóc ra, nhưng hắn lại thấy tâm trạng nàng đang rất vui vẻ nên đành bất đắc dĩ mà chấp nhận.

Làn hơi sương mờ mịt nhanh chóng bốc lên trong phòng tắm, trước đây Lục Hoán đã từng nhìn thấy sự thần kỳ của thế giới này thông qua màn hình, nhưng khi hắn thật sự được chạm vào vòi nước thì mới phát hiện, hóa ra khi vặn thứ này là hắn có thể tùy chỉnh để nước ấm hoặc nước lạnh chảy ra, hắn cảm thấy điều này thật vô cùng kỳ diệu cho nên đã nghiên cứu trong phòng tắm chốc lát rồi mới bắt đầu tắm gội.

Túc Khê ngồi trên sô pha xem TV, nàng mở tấm ảnh chụp Lục Hoán cột tóc khi nãy ra xem, hình ảnh mái tóc đen dài được cột cao kiểu đuôi ngựa cùng với sắc mặt khó coi của chàng thiếu niên quả thực làm Túc Khê cười đến nghẹt thở.

Nàng đợi cả nửa ngày mà không thấy Lục Hoán ra thì thì lấy chút thuốc trị cảm để uống trước.

Vốn dĩ lúc Túc Khê ở bệnh viện là nàng đã có chút mơ màng buồn ngủ rồi, loại thuốc trị cảm này uống vào lại khiến đầu óc nàng càng lúc càng mê man.

……

Lục Hoán lau khô mái tóc, sau khi đã mặc xong bộ đồ áo ngắn tay và quần dài vừa như in đi ra, thì hắn nhìn thấy cô gái nhỏ đã ngủ trên sô pha mất rồi.

Hắn bước tới, giảm nhẹ hô hấp, sợ sẽ quấy rầy đến nàng.

Lục Hoán ngồi xổm xuống trước mặt nàng, lặng lẽ ngắm nhìn, phác họa từng đường nét khuôn mặt của Túc Khê.

Khi xưa Lục Hoán có nằm mơ cũng đều là chờ mong đến ngày này, cái ngày mà hắn thật sự chỉ cần vươn tay ra là có thể chạm vào nàng, trái tim hắn đập liên hồi như nổi trống, cả người cứng đờ, chỉ dám lẳng lặng nhìn nàng.

Như là đang nâng niu một món bảo vật, sợ sẽ làm vỡ mất. Trong lòng Lục Hoán vui sướng đến mức hắn cảm thấy không chân thật.

Là đây đúng là sự thật.

Bình Luận (0)
Comment