Chương 267
Lục Hoán cẩn thận duỗi đầu ngón tay ra, nhẹ nhàng chạm khẽ vào chóp mũi của Túc Khê.
Túc Khê cảm thấy mũi hơi ngứa nên khẽ nhíu mày.
Hắn cảm nhận được độ ấm, rất chân thật.
Lục Hoán yên lòng, hắn giống như một đứa trẻ đang canh giữ xiên hồ lô ngào đường của mình, cứ ngồi một chỗ canh chừng như vậy, đôi mắt mở to mà nhìn nàng.
……
Lục Hoán ngẫm nghĩ, hắn cảm thấy hẳn là nàng đã bị cảm mạo nên mới đi bệnh viện mua thuốc, không thể lại để nàng cảm lạnh được. Hơn nữa sô pha nhà Hoắc Kính Xuyên có hơi cứng, nằm ngủ trên đó thì không thoải mái lắm.
Hắn đứng lên, khom người xuống, cử chỉ nhẹ nhàng mà dùng một tay luồn qua sau cổ Túc Khê, tay kia lại đỡ cong đầu gốc của Túc Khê, dịu dàng bế nàng lên.
Lúc này Lục Hoán mới phát hiện Tiểu Khê vô cùng nhẹ, còn không nặng bằng khi hắn xách thùng nước.
Trước đó Lục Hoán chưa từng ôm một nữ tử nào khác, cho nên hắn cũng không biết, người đời đều nói nữ nhân mềm mại như nước, hóa ra là sự thật. Ngay khi hắn vừa bế Tiểu Khê lên, nàng đã tự động ngã vào trong lòng ngực của hắn, khiến cả người Lục Hoán cứng đờ.
Lục Hoán hơi bối rối, hắn gắng lấy lại bình tĩnh, cố không đánh thức nàng rồi bước đi một mạch đến phòng ngủ.
Vừa hay lúc này, Túc Khê cũng cảm giác như cơ thể mình đột nhiên bay lên không trung, vốn dĩ nàng còn chưa ngủ sâu nên liền lập tức mở mắt.
Vừa mở mắt, Túc Khê liền tá hỏa.
Lục Hoán đã tắm rửa xong, hắn mặc chiếc áo ngắn tay và quần dài hiện đại, có lẽ nét đẹp như tranh cổ ngày xưa và khí phách của dòng dõi hoàng gia rốt cuộc cũng đã phai đi bớt, nhưng bởi vì vẫn còn suối tóc đen dài như thác nước nên cảm giác như vẫn còn vẻ tuấn mỹ bị pha trộn.
Bốn mắt nhìn nhau.
Khuôn mặt tuấn tú của Lục Hoán tức khắc trở nên đỏ bừng, hắn vẫn còn ôm nàng trong lòng ngực, buông ra thì không được, mà không buông cũng không thể, hắn hoảng loạn: “Không phải là ta cố ý khinh bạc, ta ――”
Vốn dĩ chuyện bế công chúa cũng không phải là chuyện gì to tát, nhưng đại khái từ nhỏ Lục Hoán đã được dạy lễ nghi “nam nữ thụ thụ bất thân”, với lại “phi lễ chớ nhìn”. Bởi vậy gương mặt tuấn mỹ của hắn cứ đỏ ửng lên, đáng nhẽ Túc Khê cũng không quá kích động nhưng rồi lại bị hắn làm cho mặt đỏ tim loạn.
Trong lòng hoảng loạn, Lục Hoán nhanh chóng lái sang chuyện khác, hắn nhìn xuống hai tay rồi ước lượng, nói: “Tiểu Khê, ngươi chỉ nặng bằng khoảng hai thùng nước.”
Sự ngại ngùng mặt đỏ tim loạn của Túc Khê nháy mắt liền biến mất:……
Lục Hoán đến thế giới này, tất cả mọi thứ đối với hắn đều rất mới lạ, Túc Khê rất muốn đưa hắn đền một vài nơi, chứng kiến sự văn minh của thế kỷ hiện đại, thưởng thức những món ăn ngon của thời hiện đại. Nếu không phải bây giờ đang nghỉ hè, cổng trường đều khóa hết, thì còn có thể dẫn hắn đi nghe một tiết học bên cạnh trường, chắc hẳn rất thú vị.
Nhưng nhiệm vụ cấp bách trước mắt là làm rõ cơ chế xuyên không.
Lần này Lục Hoán xuyên đến đây, rốt cuộc là đáp ứng điều kiện gì? Là vì đạt trọn vẹn hai trăm điểm sao? Và, khi nào thì sẽ xuyên không? Có thể quay về không?
Sau khi quay về, lần sau còn có thể đến đây không?
Và, sau khi hắn mất tích ở thế giới bên kia, quan lại Thừa Châu phát hiện Cửu hoàng tử điện hạ mất tích rồi, chắc chắn rối tinh rối mù, hiện tại vẫn chưa hiểu tình hình gì.
Nếu như sau hai trăm điểm, dòng thời gian giữa hai bên vẫn là tỉ lệ 2:1, thế thì hắn nán lại nhiều hơn một ngày, thì bên kia của hắn sẽ trôi qua 2 ngày.
Mất tích ba ngày trở lên, nhất định là sẽ làm lớn chuyện, kinh động đến người trong kinh thành. Đến lúc đó mới quay về, thì rất khó giải thích.
Cho nên, trước tiên vẫn là nên giải quyết những vấn đề này, nếu không những thứ này từ đầu đến cuối chính là hòn đá to đè nặng lên trái tim Túc Khê, Túc Khê luôn sợ rằng giây tiếp theo hắn sẽ biến mất, cũng không có tâm tư đưa hắn đi đây đi đó.
….
Nhưng dù thế nào đi nữa, hắn có thể xuất hiện trước mặt Túc Khê, đối với Túc khê mà nói, đã là kỳ tích cả đời khó quên.
……