Chương 268
Tối hôm đó Túc Khê đành phải về nhà, còn Lục Hoán ở tạm nhà Hoắc Kinh Xuyên.
Đến khi đi rồi Túc Khê mới có chút hối hận vì mình chưa mua cho Lục Hoán một chiếc điện thoại, lần này thì không liên lạc được rồi. Nhỡ đâu cơ chế xuyên không đột nhiên khởi động, hắn đột nhiên mất tích thì làm sao….
Nhưng khi Túc Khê vừa về đến nhà, thì điện thoại bàn của nàng kêu lên, là điện thoại Hoắc Kinh Xuyên gọi đến, nhưng người gọi lại là Lục Hoán.
Túc Khê cảm thấy rất vui, vội vàng thay dép rồi lập tức chạy đến nghe điện thoại.
Ông bà Túc về nhà rồi mà Túc Khê vẫn đang nói chuyện điện thoại, tuy nhiên bây giờ đã nghỉ hè rồi, bà Túc tưởng nàng đang nói chuyện cùng bạn nữ nào đó ở lớp, cũng không để ý, nhưng đến lúc cơm đã nấu xong rồi, Túc Khê vẫn đang ngồi trên sô pha mặt mày hớn hở nói chuyện với người đầu dây bên kia, bà Túc không chịu được nữa, quát: “Khê Khê lại ăn cơm đi, nói chuyện với ai đấy?”
Túc Khê sợ mẹ nghe thấy đầu dây bên kia là giọng nam, vì vậy nói nhỏ: “Ta phải ăn cơm rồi, dập máy trước nhá, tối bảo Hoắc Kinh Xuyên dẫn ngươi đi ăn cơm, đừng để bụng đói.”
Lục Hoán cười nói: “Tiểu Khê không cần lo lắng, ta đã biết dùng dụng cụ phòng bếp rồi, tối không cần phiền đến Hoắc——”
Nhưng hắn còn chưa nói xong, ống nghe truyền đến tiếng “ tút tút tút——”
Lục Hoán nhíu mày, đem điện thoại bàn đến phòng ngủ của Hoắc Kinh Xuyên: “Hoắc huynh, cái thứ này kêu lên một cách quái dị, sợ là hỏng rồi.”
Hoắc Kinh Xuyên: “Nhà ta dùng năm năm rồi vẫn chưa hỏng, sao ngươi mới dùng một tí là hỏng được?”
Hắn đập lên điện thoại mấy phát.
Thấy vậy, Lục Hoán tưởng đây là cách sửa chữa gì đó, thế là cũng định thò tay ra đập đập mấy cái.
Bàn tay vẫn chưa kịp hạ xuống, đã bị Hoắc Kinh Xuyên ngăn lại: “Ngươi đừng đập! Ngươi đập một phát là điện thoại nhà ta sẽ nát mất!”
Lục Hoán chau mày: “Chất lượng thế mà lại kém như vậy.”
Hoắc Kinh Xuyên: “…...” Trời, còn chê chất lượng điện thoại nhà hắn kém!
Hoắc Kinh Xuyên nhấc máy ấn bừa một số điện thoại, kết quả nghe thấy bên trong truyền đến âm thanh “Tút tút tút điện thoại của bạn đã nợ phí”, hắn khóc không ra nước mắt: “Hỏng gì mà hỏng? Là nợ phí! Ta nói này Lục huynh, ngươi đã nói chuyện điện thoại với Túc Khê ba tiếng rồi, điện thoại nhà ta đã bị ngươi gọi cho nợ phí luôn rồi! Có nhiều chuyện muốn nói như vậy sao, có chuyện gì mà không thể ngày mai hẵng nói được sao?”
Lục Hoán nhìn bộ dạng khóc thảm thiết của hắn, cũng đại khái hiểu được ý nghĩa của “nợ phí”.
Nghĩ một lát, hắn quay về giường của mình, lấy từ chiếc áo bào mới thay ra miếng ngọc hoa văn bẻ nhẹ, lấy ra một viên trân châu nhỏ, quay trở lại, đưa cho Hoắc Kinh Xuyên: “Đủ chưa?”
Hoắc Kinh Xuyên suýt nữa từ ghế chơi trò chơi ngã nhào xuống, mắt chữ a miệng chữ o: “Nhà ngươi mới phát tài sao? Trân châu này, sao cứ cảm thấy như thật vậy.”
Lục Hoán thấy bộ dạng mê tiền tài của hắn, ngay thẳng hẳn lên: “Ta cần gọi điện.”
“Đây, đây đưa cho ngươi.” Hoắc Kinh Xuyên kích động bẻ viên trân châu, lấy điện thoại của mình đưa cho hắn: “Mấy ngày trước vừa nạp 100 tệ tiền điện thoại, Lục huynh, huynh gọi tiết kiệm một chút nhé.”
Lục Hoán cầm điện thoại, đi về phòng của mình, nhưng, không gọi điện thoại nữa, mà định gửi cho Túc Khê một tin nhắn.
Một lát sau, Hoắc Kinh Xuyên đẩy của vào hỏi hắn ngày mai mấy giờ dậy, nhìn thấy hắn ngồi bó gối trên giường, sống lưng thẳng như người luyện võ, khí thế vô cùng mê người, nhưng khi lại gần, thì lại phát hiện…. hắn gặp khó khăn khi gửi tin nhắn, vừa gửi vừa search trên mạng cách sử dụng bàn phím….
Hai chữ “ngủ ngon”, hắn phải mất nửa tiếng mới gửi đi được.
Hoắc Kinh Xuyên: “...”
Hoắc Kinh Xuyên chậm rãi đẩy cửa ra ngoài, biểu hiện từ trên xuống dưới chẳng khác nào cụ già đang xem điện thoại…. Hắn thực sự nghi ngờ, tên nhóc này là ‘Tiểu Long Nam’ từ Cổ Mộ chui ra sao. Đã là thời đại nào rồi, đến gõ chữ cũng không biết?
…..
Trong sự hỗn loạn của Hoắc Kinh Xuyên, cuối cùng sáng ngày thứ hai cũng đến rồi.
Ngay sáng sớm. Túc Khê đã xách đồ ăn đến tìm hai người họ. Nàng đã ăn trước rồi, mua ba bát vằn thắn qua đây, Hoắc Kinh Xuyên vẫn đang ngủ nướng, vì vậy nàng đổ hai bát rưỡi vào bát của Lục Hoán, nói với hắn: “Ăn nhiều một chút, cách nấu ăn này ở chỗ bọ ta chắc người chưa từng được nếm thử đúng không.”