Chương 269
Lục Hoán nửa năm trước đã từng trải qua lúc hành quân đánh trận, trước giờ đều ăn rất nhanh, có thể tiết kiệm thời gian, nhưng dù có như vậy, khi ăn xem ra vẫn rất đẹp, từng cử chỉ đều ẩn chứa khí chất của thiếu niên cổ đại, cho dù là đã thay ra chiếc trường bào thêu rồng màu vàng kim, đơn giản chỉ mặc một chiếc áo ngắn và quần dài, nhưng xem ra vẫn không giống người của thế giới này, đương nhiên, người không rõ lai lịch của hắn sẽ cho rằng đó là khí chất quý phái hoàn toàn tự nhiên.
Túc Khê ngồi trên chiếc ghế đẩu bên cạnh bàn, ôm má mỉm cười nhìn hắn ăn, cảm thấy chỉ nhìn thôi cũng có thể nhìn cả một ngày, quả nhiên đẹp trai, đi livestream thôi cũng nổi.
Lục Hoán đặt bát đũa xuống, vừa ngẩng đầu lên, bất lực khi thấy ánh mắt thơ thẩn của nàng nhìn chằm chằm mình.
Không biết phải đến bao giờ, mới có thể lấy đi hình tượng người lùn trước đây của mình trong đầu nàng.
Nghĩ đến đây, Lục Hoán từ dáng ngồi nghiêm chỉnh đứng dậy, cúi đầu, nói với Túc Khê: “Tiểu Khê, nhường đường, ta thu dọn đem vứt những thứ này đi.”
Túc Khê ngẩng đầu nói: “Hả?” Đường rộng thế này, mà vẫn phải nhường đường?
Không đợi nàng phản ứng kịp, Lục Hoán chậm rãi cúi người xuống ép sát lại, nhấc chiếc ghế đẩu của nàng, và cả nàng lên trên cao, di chuyển sang một bên—— khi cánh tay hắn dùng lực, cơ bắp trên cánh tay của chàng thiếu niên lộ ra, nhưng không hề khoa trương, mà là một sức lực ở giữa thiếu niên và chàng trai trưởng thành, cùng với làn da trắng hoàn hảo.
Hắn cố ý dừng lại trên không trung một lát, cúi xuống nhìn Túc Khê.
Túc Khê trợn tròn hai mắt, cứ như vậy mà đã bị hắn nhẹ nhàng di chuyển đặt sang một bên:...
??? Làm gì vậy, là đang muốn khoe khoang sức lực à? Thật là tự mãn!
Nhưng không thể không nói, Lục Hoán ép sát như vậy, lồng ngực ngay trước mắt chậm rãi tiến lại gần, hương bạc hà thanh mát của thiếu niên chui vào khoang mũi, khiến Túc Khê hoàn toàn không có cách nào liên kết thiếu niên một mét tám mấy cao lớn trước mắt và khuôn mặt bánh bao kia.
Lục Hoán đợi đến lúc hai gò má của nàng ửng hồng, mới tỉnh bơ thu dọn bát đũa nhựa, nhanh chóng đi vào phòng bếp.
Còn sau khi ngủ nướng dậy, Hoắc Kinh Xuyên khi phát hiện bát vằn thắn Túc Khê đem cho hắn chỉ còn vỏn vẹn hai cái:.....
Đệch!
…..
Hôm qua từ bệnh viện trở về là bắt xe về, còn chỗ sửa điện thoại cách nhà Túc Khê không quá xa, vì vậy Túc Khê đẩy xe đạp qua đây.
Nàng vốn dĩ muốn xem bản thân có thể chở được Lục Hoán hay không, nhưng không thể ngờ rằng, sau khi Lục Hoán ngồi lên ghế sau, thì nàng đẩy cũng không đẩy nổi, càng đừng nói là đạp đi—— điều này một lần nữa lại khiến Túc Khê có chút bối rối.
Nàng liếc nhìn thiếu niên thân hình thon dài với đôi mắt đẹp, hàm răng trắng đằng sau, phát hiện Lục Hoán ngồi ở ghế sau, đôi chân dài phải khổ sở co quắp, mới không để kéo lê trên mặt đất.
…. Sao lại cao như vậy chứ? Điều này so với những gì nàng tưởng tượng hoàn toàn trái ngược!
Lục Hoán cố tình đợi đến khi Túc Khê hoàn toàn để ý thấy “hắn là một nam tử sắp thành niên văn võ song toàn, chứ không phải là một đứa nhóc còn chưa cao đến đầu gối nàng”, mới giả vờ không hề hay biết sự phiền não của Túc Khê, cười thầm, đứng dậy nói: “Để ta chở, Tiểu Khê, nàng ngồi đằng sau đi.”
Túc Khê gãi gãi đầu, không tin tưởng đưa xe đạp cho hắn, đi đến ghế sau, liên mồm nói: “Ngươi cẩn thận một chút, trước nay chưa đi bao giờ——”
Nhưng chưa nói hết lời, thì Lục Hoán đã nhấc chân, cho xe đạp đứng yên tại chỗ, sau đó ôm chặt lấy eo nàng, nhẹ nhàng dễ dàng đặt cô gái bốn mươi mấy cân lên ghế sau xe đạp, tiếp đó, ngồi lên xe chở nàng đi khắp hai con phố.
Nửa câu nói khi nãy của Túc Khê hòa vào trong không trung: “…… cẩn thận giữ không chắc tay lái.”
Túc Khê ngồi sau xe có chút hoảng hồn, bất giác bám chặt vào eo áo Lục Hoán—— Sao có thể thành thạo như vậy? Điều này so với những gì nàng tưởng tượng cũng hoàn toàn trái ngược!