Chương 270
Tiếng Lục Hoán truyền đến, nói: “Cưỡi ngựa và đi xe đạp cũng khá giống nhau, người chân dài có lẽ sẽ dễ dàng điều khiển hơn.”
Túc Khê lặng lẽ cúi đầu liếc nhìn đôi chân của hắn, rồi cũng liếc nhìn chân của mình, sau đó gạch bỏ hai chân ngắn tung tăng của bánh bao trên màn hình trong trí tưởng tượng, thay vào đó đôi chân dài của thiếu niên.
Cho dù là đạp xe đạp, hai người khi đi trên làn đường cho phương tiện không động cơ cũng thu hút ánh nhìn của mọi người, những người gặp qua trên cả dọc đường đều không kiềm chế được nhìn về phía Lục Hoán, đợi đến khi xe đạp đã đi qua rồi, mới như vừa tỉnh mộng thu về ánh mắt kinh ngạc.
Túc Khê nhìn những cô gái đứng đầy con phố, trong lòng có chút buồn bực, sao mà khi đã thay chiếc trường bào của hoàng tử ra rồi, đổi thành quần áo của người bình thường rồi, mà vẫn có nhiều người nhìn chằm chằm vào tên nhóc như vậy——chắc chắn là do bộ tóc dài như thác nước của hắn.
Túc Khê lật dở trong chiếc túi đem theo, lấy ra hai chiếc mũ, đội chiếc mũ màu trắng lên đầu mình, sau đó nhẹ nhàng tiến lại gần phía sau lưng Lục Hoán, đội chiếc mũ lưỡi trai màu đen lên đầu hắn.
“Đội cái này lên, chống nắng.” Túc Khê còn lâu mới nói ra tâm tư của mình.
Lục Hoán ngược lại rất vui, khi đợi đèn đỏ, quay lại nhìn chiếc mũ trên đầu nàng, rồi lại tháo chiếc mũ trên đầu mình xuống xem đi xem lại một lát, cuối cùng vui vẻ phấn khích đội lại lên đầu.
Nếu như hắn không nhớ lầm, hai chiếc mũ một đen một trắng như thế này, ở thế giới của nàng, hình như gọi là “mũ tình nhân”.
Túc Khê căn bản không biết hắn đang đắc ý cái gì, chỉ thấy hắn mặt mày hớn hở, hí ha hí hửng….. Nếu nàng biết tên nhóc đang nghĩ gì, chắc chắn không nói nên lời: một chiếc là mũ ngư dân một chiếc là mũ lưỡi chai, mũ tình nhân cái đầu ngươi ấy tên nhóc!
…..
Đợi sau khi lấy được điện thoại, Túc Khê mới biết, vì sao Lục Hoán lại xuyên đến đây rồi, chỉ thấy, chiếc điện thoại cũ mặc dù đã rơi xuống nước, bộ mạch chủ hư hỏng hết, nhưng trước khi hỏng hết, các dữ liệu đều đã được thợ sửa chữa cố gắng hết sức di chuyển vào điện thoại mới rồi.
Vì vậy, vừa mở điện thoại mới ra, thì đã tìm ra được biểu tượng của trò chơi. Nhưng sau khi mở trò chơi, giao diện đột nhiên ngừng lại, đã đạt đến 200 điểm, hệ thống thông báo sắp mở gói quà.
Nàng lo lắng suốt bảy ngày! Chỉ sợ trò chơi này từ đó biến mất khỏi điện thoại, lúc này thấy nó khôi phục lại trên điện thoại mới, Túc Khê trong lòng vui sướng, tưởng chừng như hận không thể đưa thêm cho thợ sửa chữa vài trăm tệ nữa.
“Sau khi ngươi xuyên đến đây, đã trực tiếng đến thẳng nhà ta, vậy thì nếu muốn quay về, thì cũng chỉ có thể quay về từ nhà ta.” Túc Khê phân tích nói, kéo Lục Hoán quay về nhà, nói: “Cho nên bây giờ chúng ta vẫn là nên về nhà ta một chuyến, nghiên cứu ra cơ chế xuyên không.”
“Hôm nay sao?” Lục Hoán sững sờ.
Hắn nhíu mày.
Hắn xuyến đến đây cũng coi như là chuyện ngoài ý muốn. Trước mắt không thể phát hiện ra gì từ thông tin liên quan đến 200 điểm mà hệ thống đưa ra, gói quà có thể xuyên một lần, hay là xuyên đi xuyên về nhiều lần——nhỡ đâu, lần này hắn quay về, sau này lại không thể sang đây thì sao?
….. Tiểu Khê lẽ nào lại không lo lắng điều này sao, hôm nay lại gấp gáp giục hắn về nhà?
Lục Hoán đưa mắt nhìn Túc Khê. Trong lòng Túc Khê cũng có chút bối rối không thể nói ra, ai cũng không biết thời gian xuyên không là bao lâu, nhỡ đâu lần này, đưa tên nhóc về đó rồi, thì hắn sẽ không thể sang đây nữa thì sao đây? Nhưng cho dù nàng có chút lo lắng, cũng không thể nói ra những lời kiểu như“hay là ngươi đừng đi nữa”, vì vậy chỉ đành cứng đầu thúc giục Lục Hoán: “Nhanh, nhân lúc cha mẹ ta chưa về, chúng ta nhanh chóng về trước thử xem làm cách nào để đưa ngươi về.”
“Ừm.” Lục Hoán bước lên xe đạp, thần sắc hoàn toàn khác với vẻ vui cười lúc mới đến, hắn mím môi, trầm mặc không nói gì.
Thực ra Lục Hoán có chút không muốn quay về.
Thế nhưng, hắn cũng biết, thế giới này suy cho cùng là không có chỗ cho mình nương thân, bản thân trong thế giới này cũng không có thân phận gì. Hơn nữa, hồng thủy ở Thừa Châu vẫn còn một đống việc cần xử lí, trên dưới lục bộ, sâu mọt nhiều vô kể mà hắn chưa xử lý xong.
Những người Trấn Viễn tướng quân cũng rất kỳ vọng vào mình, Yên quốc từ sau khi thắng trận ở biên giới phía bắc cũng coi như có một chút khởi sắc, nếu như lần này hắn một đi không trở lại, thì có rất nhiều việc không ai làm thay cho cả.
Nếu hắn vì tâm tư riêng, ở lại triều đại hòa bình này, thì quả là có lỗi với bách tính Yến quốc.
……