Chương 271
Sau khi dừng xe đạp dưới lầu căn chung cư ở tiểu khu, Lục Hoán đẩy cửa căn chung cư, cùng Túc Khê vào thang máy.
Vốn dĩ cả ngày đều rất vui vẻ, nhưng chỉ vừa nhắc đến việc rời đi, hai người đều trở nên trầm mặc.
Sau khi Túc Khê xác nhận ở nhà không có ai, lấy chìa khóa ra, dẫn Lục Hoán vào nhà.
Trước đây đã nhìn thấy nhà của nàng cả trăm lần qua tấm rèm, nhưng hôm nay cùng nàng đứng trong căn phòng này, lại là một cảm giác khác.
Nhà.
Lục Hoán lòng đầy phiền muộn.
Đi đến phòng của Túc Khê, hai người cùng ngồi xuống giường.
Túc Khê mở màn hình điện thoại, chuyển giao diện đến căn phòng ở Thừa Châu trước khi Lục Hoán xuyên đến đây, bên ngoài rất nhiều người chạy đi chạy lại, Cửu hoàng tử điện hạ bỗng nhiên mất tích, quan viên Thừa Châu sợ sẽ xảy ra chuyện gì, tạm thời không dám báo cáo, mà gấp rút tự phái thêm người đi tìm kiếm. Vì vậy, bên ngoài một mớ hỗn độn.
Túc Khê cắn môi, đưa mắt nhìn Lục Hoán đang trầm mặc không lên tiếng bên cạnh, hỏi: “Quyết định chắc chắn muốn quay về đúng không?”
“Đúng vậy.” Lục Hoán đưa mắt nhìn lên, nói với nàng như một lời hứa hẹn: “Nhưng ta vẫn sẽ nghĩ cách quay trở lại. Nếu như có kế sách vẹn cả đôi đường, có thể tự do xuyên qua xuyên lại hai bên, thì lại quá tốt rồi.”
Túc Khê nhìn hắn hứa hẹn như vậy, trong lòng cũng yên tâm phần nào, cười nói: “Quay trở lại? Nói sai rồi, phải là “quay trở về” mới đúng, phủ đệ của ngươi ở bên kia….”
Lục Hoán nhìn nàng, hạ giọng: “Phủ đệ chẳng qua chỉ là nơi an thân, đối với ta mà nói, ta đã không còn người thân nào nữa rồi, nàng là người thân duy nhất của ta.”
Túc Khê nghe thấy lời hắn nói, trong lòng run run, không biết phải nói gì mới tốt.
…….
Và chính lúc này, bên ngoài cửa đột nhiên kêu lên, giọng nói của ông bà Túc từ xa truyền đến: “Khê Khê, con đã về nhà rồi à? Sao trước cửa còn có giày đá bóng của con trai——là Tiểu Xuyên đến nhà chúng ta à?”
Túc Khê bất ngờ bị dọa nhảy cẫng lên, giống như đang bị bắt gian tại trận vậy, vội vàng đẩy Lục Hoán xuống dưới gầm bàn: “Chết rồi, cha mẹ ta về rồi, để họ nhìn thấy ngươi thì chúng ta sẽ xong đời mất!”
Lục Hoán nhếch nhác trốn xuống gầm bàn, cái thân dài ngoằng khổ sở cuộn lại thành một đống, nói: “Không thể đi ra cùng cha mẹ nàng——”
“Không được!” Túc Khê chắc như đinh đóng cột, mặt mày đỏ ửng tim đập thình thình cở áo khoác ngoài ra, đắp lên chân, cố gắng che chắn Lục Hoán.
Bà Túc nghe thấy trong phòng có tiếng sột soạt, nghi hoặc bước đến trước cửa phòng gõ cửa: “Khê Khê, con có trong đó không?”
Túc Khê hoảng hốt đẩy cái ghế sang bên trái: “Có ạ.”
Bà Túc đẩy cửa bước vào thì thấy trong phòng chỉ có một mình Túc Khê đang chăm chỉ ngồi trước bàn học làm bài tập, có lẽ do nhiệt độ điều hòa trong phòng bật quá thấp nên vẫn trùm lên đầu gối một cái áo khoác, nha đầu này cuối cùng cũng biết ở trong phòng điều hoà thì không được mặc quần đùi rồi, mùa hè năm nào cũng mặc quần đùi trong phòng điều hoà, đợi đến lúc già rồi chắc chắn sẽ bị bệnh thấp khớp.
Bà Túc cảm thấy rất nhẹ nhõm, bà bước đến xem tờ đề mà Túc Khê đang làm.
Tim Túc Khê đập thình thịch, âm thầm liếc nhìn qua cái bàn một cái, căng thẳng đến mức đổ mồ hôi tay.
Vì bàn học của nàng ở cạnh cửa sổ, hai bên đều có kệ tủ, đứng ở cửa và bên cạnh thì không thể nhìn thấy chàng thiếu niên đang ngồi dưới gầm bàn, nhưng nếu đi đến phía sau nàng thì chắc chắn sẽ nhìn thấy được.
Nếu như bị mẹ phát hiện trong phòng tự nhiên thừa ra một đứa con trai đẹp trai, cái mác yêu đương sớm và còn đưa người về nhà chắc chắn phải gỡ xuống, chứ không nàng nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch tội được.
Nhưng may mà ngay lúc bà Túc lười bước thêm mấy bước nữa mà chỉ tuỳ ý nhìn bài tập của nàng một chút rồi hỏi: “Mẹ nhìn thấy có giày của con trai ở bên ngoài, còn tưởng là Tiểu Xuyên đến chơi, mà sao không ở đây?”
Túc Khê viết nguệch ngoạc trên tờ giấy nháp vờ như đang tính toán rồi nói: “Ồ, buổi chiều cậu ấy có ghé qua chơi nhưng đã về rồi.”
“Về rồi sao? Sao không ở lại ăn cơm tối?” Bà Túc quay người đi ra ngoài, sau đó lại cảm thấy không đúng: “Nó về rồi, thế sao đôi giày vẫn ở nhà chúng ta?”
Trong tâm Túc Khê như vắt ra được mồ hôi, nhưng vẫn giả vờ như không có chuyện gì nói: “Chắc là để quên đấy ạ, chắc cậu ấy đi nhầm dép lê của nhà mình về rồi.”
Bà Túc: “....”
“Trẻ con bây giờ cả ngày chỉ biết chơi game, lúc nào cũng nhớ nhớ quên quên, Tiểu Xuyên sao có thể sơ suất như thế này được chứ….” Bà Túc không nghĩ nhiều quá, nhẹ nhàng đóng cửa cho Túc Khê rồi xuống bếp nấu cơm.