Chương 272
Lúc này căn phòng mới dần yên tĩnh trở lại.
Tim Túc Khê đập thình thịch như vừa ngồi tàu lượn siêu tốc xong, nàng lấy chiếc áo khoác trên chân xuống, lo lắng chạy đến bên cửa, nhìn ra ngoài thấy cha mẹ không nghi ngờ gì thì cô mới thở phào một tiếng, khoá trái cửa rồi quay trở lại bàn học.
Nàng ngồi xuống, nói nhỏ: “Lục Hoán, được rồi đấy, mẹ ta đi rồi.”
Nhưng lại thấy, Lục Hoán dưới gầm bàn đang ôm đầu gối, đầu dựa vào gầm tủ, đôi mi đen khép lại ngủ thiếp đi.
Túc Khê ngồi trước mặt hắn, không nỡ gọi hắn dậy.
Mặc dù Lục Hoán chỉ là nhắc qua trận lũ lụt ở Thành Châu, nhưng Túc Khê biết hắn vì để nhanh nhất đạt đến 200 điểm nên đã mất ngủ và mệt mỏi nhiều ngày, sau khi đến đây lại phải thay đổi một môi trường sống mới, tối hôm qua ở nhà của Hoắc Kinh Xuyên cũng không thể ngủ được, vậy nên hắn mới ngủ thiếp đi nhanh như vậy.
Túc Khê đau lòng, muốn để hắn nhắm mắt thêm lúc nữa, nên nhẹ nhàng để điện thoại ở chế độ im lặng.
Nàng chống khuỷu tay lên đầu gối đỡ lấy khuôn mặt, ngồi ở dưới đất ngắm hắn.
Ngọn đèn trên bàn không thể chiếu ánh sáng xuống phía dưới, chỉ có một chút ánh sáng ở phần cằm của Lục Hoán.
Các đường nét trên khuôn mặt của anh ấy ẩn hiện trong bóng tối, lông mày đẹp trai, mũi thẳng, và một vẻ ngoài lạnh lùng và hào hoa.
Khi hắn nhắm mắt lại mọi thứ vô cùng yên tĩnh, khiến người khác vì sợ sẽ làm phiền đến hắn mà phải bất giác thả lỏng.
Đôi mi đen láy của hắn bất giác run lên, những tia sáng len qua mi mắt cũng đủ khiến người ta cảm thấy ngứa ngáy trong lòng.
Ở khoảng cách gần như vậy, Túc Khê nghiêm túc ngắm nhìn hắn, trong lòng lại thở dài lần nữa, tên nhóc này cũng đẹp trai quá đi...
Không giống với những nam sinh khác ở trường chỉ để chơi bóng rổ, trên cánh tay hắn có những vết sẹo mờ, vì mặc áo ngắn tay nên tất cả đều lộ ra ngoài, vết sẹo bên tay phải rõ hơn là vì bị một mũi tên bắn vào.
Hắn ôm gối ngồi ở đó, giống như một cây tùng bách phủ đầy tuyết tĩnh lặng, nếu không phải vì cái gầm bàn thấp hơn một chút, thì dù hắn vô tình ngủ gật thì lưng vẫn sẽ thẳng.
Có thể vì quá yên tĩnh, đến mức Túc Khê còn nghe được tiếng hơi thở mà nàng đang cố gắng để thả lỏng, nhịp tim cũng dần đập nhanh hơn.
……
Nàng không kìm được nhẹ nhàng đưa người về phía trước, đưa tay ra sờ vào vết sẹo mờ mờ trên cánh tay phải.
Khi băng bó trong doanh trại, vết thương này còn máu thịt lẫn lộn, nàng thấy rất đau lòng, nhưng cũng may là kim sang dược ở cửa hàng có hiệu quả rất tốt, chỉ cần hai tháng là đã bình phục được. Chỉ là vẫn để lại những vết sẹo trên lớp da trắng ngần của chàng thiếu niên này.
Ngón tay lạnh ngắt chạm vào cánh tay của hắn, Túc Khê lại chạm vào một số vết sẹo hơi lồi lên.
Túc Khê nhẹ nhàng hít thở, hơi lo lắng không biết hắn có phải cả người đều có sẹo không, và đến khi nào thì những vết sẹo cũ này sẽ biến mất hoàn toàn.
……
Túc Khê đang cảm nhận mọi sự tiếp xúc của từng ngón tay đang truyền đến, lắng nghe hơi thở nhẹ nhàng của Lục Hoàn đang ở khoảng cách rất gần, ngắm nhìn vài sợi tóc trên trán bị gió điều hoà thổi qua làm cho bay bay, lại một lần nữa chìm sâu vào cảm giác, hắn đang ở trước mặt nàng là người thật bằng da bằng thịt.
Có thể ôm ấp, có thể nắm tay, cũng có thể bế nàng kiểu bế công chúa một cách dễ dàng.
….Thích không?
Túc Khê chưa bao giờ nghĩ đến việc sẽ thích một nhân vật trên giấy hoặc một người nào đó ở một thế giới khác mà không thể gặp được, nhưng bây giờ hắn thực sự đang ngủ trước nàng như này, có hơi thở thực sự, dòng màu vẫn đang chảy, nhiệt độ thực sự….
Vì thế sao có thể không thích hắn được chứ?
Dù gì thì chàng thiếu niên đang ngồi ôm đầu gối trước mặt nàng nhìn cũng rất đẹp trai.
Túc Khê còn tưởng tượng ra dáng vẻ hắn mở mắt ra nhìn nàng, vẻ mặt đó chắc chắn sẽ như tuyết đầu mùa tan.
Trên thực tế, Túc Khê và hắn đã bên nhau cũng khá lâu rồi, và gần như có thể tưởng tượng đến dáng vẻ của hắn mọi lúc…..
Dáng vẻ cảnh giác khi còn là một cái bánh bao, khi còn chưa lấy ảnh gốc, dáng vẻ luôn hờ hững nhìn người khác, và dáng vẻ hắn ngước lên nhìn bản thân qua màn hình mà lòng đầy suy tư...
Dáng vẻ sau khi mở ảnh gốc thì mặc một bộ giáp dính đầy máu, bộ dạng giải quyết các công việc quân sự…....
Hắn rất dịu dàng. Cho dù hắn có đối xử với người khác như thế nào, thờ ơ hay lạnh lùng… Và bất luận cảm xúc của hắn như nào, vui vẻ hay tức giận, nhưng mỗi khi đối với mình lại luôn luôn dịu dàng như có thể vắt ra nước.