Tôi Nuôi Lớn Một Chàng Hoàng Tử Bệnh Tật ( Dịch Full)

Chương 273 - Chương 273 - Chương 273

Chương 273 - Chương 273
Chương 273 - Chương 273

Chương 273

Vì vậy sao có thể không thích được chứ?

Vốn dĩ trước khi hắn đến bên cạnh nàng thì nàng vẫn chưa chắc chắn. Nàng không biết cảm xúc của mình có bị ảnh hưởng hay không, đó là loại tình cảm gì, có thể là loại tình cảm này là do ở bên cạnh nhau 2 năm sao? Nhưng Cố Thấm có nói một câu rất đúng, tình bạn sẽ không hề có mong muốn chiếm hữu.

Nhưng nàng vẫn hạ quyết tâm lựa chọn trốn tránh, dù gì thì vượt qua thời gian và không gian là một chuyện vô cùng khó tin đối với Túc Khê.

khi Lục Hoán ở đó nỗ lực học hỏi những thứ văn minh hiện đại, muốn nhanh chóng hoà nhập vào, nàng cũng chưa từng nghĩ đến, sẽ có một ngày, hắn thực sự sẽ đứng trước mặt nàng như này….. Nhưng giờ đây, hắn thực sự là đang ở ngay trước mắt nàng, ngón tay của nàng chạm nhẹ lên da hắn, dòng máu nóng đang chảy dưới lớp da hắn… Lông mi hắn khẽ rung, một lần rồi một lần, rồi chạm đúng đến trái tim đang loạn nhịp của Túc Khê.

Hắn đã đi hết 99,9% rồi.

Còn nàng…..

Túc Khê ngắm nhìn khuôn mặt đẹp trai của hắn, mọi thứ trong đầu bất giác trở nên mơ hồ.

……

Nhưng chính vào lúc này, Lục Hoán dường như đã cảm nhận được ngón tay lạnh lẽo đang chạm trên vai hắn, đảo nhãn cầu một cái rồi đột nhiên mở mắt.

Túc Khê vẫn đang nghiêng người về phía trước, vẫn nhìn hắn không chớp mắt, cái tư thế ngồi này trông giống hệt một tên ngốc vậy.

Khoảng cách giữa hai người thực sự là rất gần.

Như thể, hơi thở của hai người cùng một lúc chạm đến mặt đối phương.

……

Doạ Túc Khê hết hồn một vía, mặt và tai cũng đỏ lên cùng lúc đó.

Nàng hoang mang muốn đứng dậy.

Trong lúc hoang mang, nàng hoàn toàn quên mất trên đỉnh đầu là cái bàn, nàng bất tình lình đập đầu vào đấy, nhưng cũng may là trước khi đầu nàng bị đập cái “rầm” thì Lục Hoán đã nhanh mắt nhanh tay lấy tay mình chắn lại, thế là Túc Khê chỉ là bị đập vào lòng bàn tay phát ra âm thanh nhỏ.

Túc Khê vừa chạm mông xuống đất đã vội vàng nắm lấy tay của Lục Hoán: “Ngươi không sao chứ? Có đau không?”

“Không sao.” Trong mắt Lục Hoán đang che giấu ý nghĩ sáng chói nào đấy, liếc nàng, vừa muốn nói gì đó thì lại nghe thấy bên ngoài có tiếng bước chân——

Miệng của Lục Hoán bất chợt bị Túc Khê chặn lại. Cả hai người lập tức cùng im lặng lại và nín thở.

Bà Túc gõ cửa phòng: “Ta ăn cơm thôi Khê Khê.”

Bà Túc thấy lạ nhìn đến phía nắm cửa nói: “Đang yên đang lành sao phải khoá cửa làm gì?”

Trái tim Túc Khê như nhảy lên đến cổ họng, cũng không biết là do bị mẹ ở ngoài dọa sợ hay là vì hơi thở của chàng thiếu niên tràn đầy sức sống, có chút nóng vô tình chạm đến lòng bàn tay của nàng.

Hai người đang ở rất gần nhau đến nỗi có thể thấy nhịp đập nhanh của tim “thình thịch” “thình thịch”, nhưng không phân biệt đó là ai.

“Con ra ngay đây! Ngay đây ạ!” Túc Khê vội vàng lên tiếng.

Lúc này bà Túc mới rời đi: “Nhanh lên, đợi chút nữa là đồ ăn nguội hết rồi đấy.”

Đợi bà Túc đi rồi, Túc Khê mới có thể thở phào một tiếng, nàng ngồi trên sàn nhà, từ từ bỏ bàn tay đang che miệng Lục Hoán xuống, hai má có chút nóng lên.

Lục Hoán không biết đang nghĩ gì mà má cũng có chút đỏ lên.

Một lúc sau, hắn đứng dậy đỡ nàng đứng lên, rồi hạ giọng nói: “Xin lỗi, vừa nãy ta đã chợp mắt một lúc.”

“Sau khi về nhớ nghỉ ngơi đầy đủ.” Túc Khê sợ bố mẹ ở bên ngoài nghe thấy nên phải nói khẽ: “Ta ra ngoài ăn cơm trước đây, không thì tí mẹ ta lại lên gọi.”

“Được.” Lục Hoán giúp nàng tắt điều hoà rồi cười nói: “Đi đi.”

Vốn dĩ là đợi sau khi Lục Hoán tắm rồi thay quần sao xong mới quay về, nhưng không ngờ ông bà Túc lại về sớm như vậy, nên Lục Hoán chắc chắn không thể vào nhà vệ sinh được. Hơn nữa hắn còn chưa được ăn tối.

Túc Khê vừa thấp thỏm sợ bị bố mẹ phát hiện, như đang làm việc xấu, lại vừa lo lắng cho Lục Hoán đến ăn không ngon ngủ không yên.

Nàng đi đến cạnh cửa, không yên tâm quay đầu lại.

Lục Hoán đứng trong phòng nhìn về phía nàng, khuôn mặt trong sáng như đợt tuyết đầu mùa.

Túc Khê nghe thấy tiếng mẹ ở bên ngoài, có chút sợ hãi, rồi nàng định thần lại, mở cửa ra.

……

Nhưng trước khi đi ra ngoài, nàng lại dừng lại một bước.

Nàng quay đầu lại một lần nữa.

……

Lục Hoán vẫn đang đứng ở đó, nhìn theo bóng lưng nàng, ánh mắt có chút không nỡ, dường như là muốn đợi nàng đi ra khỏi phòng rồi mới mở điện thoại lên để rời đi lần nữa.

Nhưng không ngờ nàng đi một bước thì lại quay đầu lại ba lần.

Bình Luận (0)
Comment