Chương 274
Hắn không khỏi nhướng mày, ra hiệu với nàng: Sao vậy.
Túc Khê nhìn hắn, trong đầu không khỏi nhớ đến những lần bản thân đã làm hắn rất thất vọng.
Lần ở doanh trại ngoại thành Kinh Thành.
Lần ở sân viện bộ binh.
Lần ở ngự hoa viên.
……
Lần nào cũng là hắn nhìn nàng rời đi, giống như bây giờ vậy, đợi nàng đi trước. Trên màn hình đang dần mờ đi, hắn cố để không lộ rõ vẻ mất mát ra --- cũng giống như bây giờ vậy.
Trước đây biết rằng hắn phải khó khăn lắm mới đợi được nàng online. Nhưng bây giờ lại cảm thấy có chút đau lòng vì điều này…..
Thích chính là đau lòng sao?
Không muốn để hắn buồn, cũng không muốn hắn phải đợi lâu.
Thế thì, thích cũng phải có dũng khí mới đúng.
Không thể lúc nào cũng để hắn làm nhiều như vậy mà bản thân thì chưa làm được gì, dửng dưng nhìn hắn biến mất như vậy, không quan tâm bất cứ thứ gì để đến thế giới của mình.
Túc Khê đột nhiên nhẹ nhàng đóng cửa lại, nhanh chân đi đến bên cạnh Lục Hoán.
Lúc Hoán còn chưa kịp phản ứng lại thì thấy Túc Khê đã nắm lấy góc của tay áo khẽ hỏi: “Có phải trước khi ngươi đến đây, Hoàng hậu muốn chọn phi giúp ngươi rồi không? Ngươi muốn giải quyết như nào thế?”
Trước giờ Túc Khê không bao giờ để ý đến chuyện này, từ chuyện bên cạnh hắn có người phụ nữ khác không, thậm chí Lục Hoán còn tưởng nếu thực sự đến một ngày hắn lấy vợ sinh con, thì chỉ sợ nàng sẽ vỗ tay chúc mừng còn vui mừng hơn cả hắn.
Vì vậy, lúc nghe Túc Khê hỏi về vấn đề này, Lục Hoán còn nghĩ là nàng muốn khuyên hắn sau khi trở về không được kháng chỉ.
Tay chân hắn lạnh buốt, nỗi mất mát vô bờ lại ập đến, trong lòng nhất thời có chút đau đớn, nhưng định thần lại, cố gắng đè nén cảm xúc đó xuống, trầm giọng hỏi: “Vì sao lại hỏi cái này? Cho dù nàng….”
Cho dù có như lời ngày trước mà nàng nói, nàng chỉ coi hắn là bạn, là một tên nhóc, nhưng trong mắt hắn thì dù có thế nào đi chăng nữa đều không thể có thêm ai nữa.
Đã biết được điều này, vậy mà nàng vẫn khuyên hắn đi lấy người khác sao?
Nghe được câu nói như này từ chính miệng nàng, bất kể lúc nào đối với Lục Hoán cũng là một sự tra tấn.
Hắn không muốn nàng nói những lời như vậy nữa. Nhưng dù có tức giận như nào thì hắn cũng không thể nói những lời nặng lời với nàng được.
Sau đó, Lục Hoán còn chưa nói gì thì đã nghe thấy Túc Khê thì thầm; “Khộng được chọn.”
Lục Hoán sửng sốt, nhất thời không dám tin vào tai của mình.
Hắn còn nghi ngờ là do bản thân mình đã nghe nhầm rồi.
Hắn dùng ánh mắt hoảng hốt có chút sửng sốt nhìn nàng.
Túc Khê hơi ngẩng đầu nhìn hắn, có chút căng thẳng nhưng vẫn nói lại lần nữa: “Khi trở về không được chọn phi, không được.”
……
Lục Hoán nhìn nàng như thể vừa nghe được chuyện gì đó kinh thiên động địa lắm.
Đợi đến lúc não hoạt động lại bình thường hắn mới hiểu được lời nàng nói, hắn cố gắng đè nén hô hấp đã có hơi dồn dập của mình.
Bà Túc vẫn đang giục, Túc Khê sợ mẹ giục sốt ruột không đợi được nữa, sẽ vào phòng tóm đi, chỉ đành nhanh chóng chạy ra ngoài.
Lục Hoán nhìn nàng đóng cửa ra ngoài.
Một lúc lâu sau, hắn vẫn ngồi cố định trong phòng nàng, trong đầu đều là câu nói lúc nãy Túc Khê vừa nói, tim đập thình thịch.
Hắn muốn hỏi cho rõ ràng, nàng rốt cuộc là có ý gì, nhưng nghe thấy tiếng cha mẹ nàng bên ngoài và tiếng mở ti vi, cũng biết rằng bây giờ quả thực chưa phải lúc.
Túc Khê kéo cái ghế bên cạnh bàn ăn ngồi xuống, vỗ vỗ hai má có chút nóng hổi của mình, rồi mới nhấc bát đũa lên.
Chơi cái trò giấu người trong phòng này, đúng là đau tim mà.
Không ai hiểu con gái bằng mẹ, bà Túc cảm thấy Túc Khê rất lạ, nhưng cụ thể chỗ nào lạ thì không nói rõ được, đưa mắt nhìn nàng, hỏi: “Chiều nay con làm gì rồi? Chơi điện tử cả chiều nay à?”
Túc Khê ăn một miếng cơm, rất thành thật đáp: “Con ra ngoài lấy điện thoại.”
Bà Túc lại hỏi: “Sao mặt lại đỏ như vậy?”
Túc Khê kinh ngạc, thực sự không dám ngẩng đầu lên, cố gắng giữ bình tĩnh đáp: “Chiều nay trời nắng quá, con phơi nắng một lúc.”
Bà Túc hoài nghi nhìn nàng một lúc, nhưng cũng không nhìn ra có gì khác thường, vì vậy gắp cho nàng hai đũa thức ăn, nói: “Ăn nhiều một chút.”
…..