Chương 281
Túc Khê không chịu được bò dậy, nằm bò ra giường, kéo chăn qua vai, trùm đầu mình lại, cũng trùm lên đầu Lục Hoán bên cạnh.
Khoảng cách giữa Túc Khê và Lục Hoán rất gần, hơi thở chồng lên nhau.
Dái tai Lục Hoán có chút đỏ, giống như bị mất máu, hạ giọng: “Sao vậy?”
“Không có gì, chỉ là, cảm giác rất thần kì.” Túc Khê nhỏ giọng nói: “Đừng có thấy cha mẹ ta suốt ngày gán ghép ta với Hoắc Kinh Xuyên, nhưng thực sự nếu biết ta yêu sớm, nhất định sẽ đánh chết ta”
Lục Hoán nói: “Mười bảy tuổi ở thế giới bên nàng, hóa ra lại là yêu sớm, các thế tử ở Yến quốc mười bảy tuổi đã thê thiếp đàn đống.”
Túc Khê nói: “Ngươi còn nói, ngươi nhìn người ta xem, người ta mười bảy tuổi thê thiếp đàn đống, ngươi thì sao, ngươi còn bắt người ta không cho phép ngươi nhìn nữ tử khác.”
Lục Hoán phì cười.
Hắn nhìn Túc Khê, bỗng nhiên nói: “Tiểu Khê, ta muốn mãi mãi ở cùng nàng, mãi mãi bên cạnh nàng….”
“Cho dù sau này có xảy ra chuyện gì. Có gì ngăn cản chúng ta, thời gian cũng được, khó khăn cũng được, ta cũng chỉ cần một mình nàng. Ta tuyệt nhiên không thể buông bỏ Yến quốc, nhưng nếu nhất định phải lựa chọn, ta vẫn sẽ đến thế giới của nàng……”
Cho dù biết đó là ích kỉ.
Lời hắn muốn nói rất nhiều rất nhiều.
Hắn hiểu rõ, đối với Túc Khê mà nói, hắn không phải chỉ là chàng trai hay đánh bóng rổ ở sân tập, hay cũng không phải chỉ là chàng trai có thể mời nàng đi xem phim, yêu đương với những người đó, nhất định sẽ nhẹ nhõm hơn phần nào, không cần phải suy nghĩ chuyện hai thế giới, cũng không cần phải lo lắng sẽ có một ngày đối phương đột nhiên biến mất khỏi thế giới này.
Nhưng hắn cũng muốn nói, nếu nàng thích, hắn sẽ học, giống như những nam tử bình thường trên thế giới này, đi thi bằng lái xe, lái chiếc xe ngựa bốn bánh, lấy ra từ đằng sau lưng một bó hoa, mời nàng đi xem phim….
Ở cùng với hắn, có thể sẽ gặp một số cản trở, nhưng cho dù xảy có là khó khăn gì đi nữa, hắn đều sẽ ôm lấy hết, đến tìm nàng.
Hắn không sợ cái gì cả.
Chỉ sợ điều duy nhất là có một ngày làm cho nàng khó xử.
Sợ có một ngày, hắn và thế giới kia của hắn, trở thành thứ khiến cho nàng phải chạy trốn.
Tấm chăn trùm lên đầu hai người, có chút nóng, cũng có chút cảm giác tai đỏ bừng nóng hổi.
Lục Hoán chưa nói hết câu, nhưng Túc Khê đã hiểu được tất cả nỗi lo lắng trong lòng hắn.
Lòng nàng mềm nhũn, không chịu được chạm mũi mình vào chiếc mũi thẳng tắp của hắn.
Nàng kéo chăn ra, nhỏ giọng nói: “Cho dù có chuyện gì xảy ra, ta cũng sẽ ở bên cạnh ngươi. Ngươi vẫn không hiểu sao, ta vì đã ý thức được mình thích ngươi nên mới quyết định như vậy, chứ không phải là do ngươi ép buộc ta.”
Lại một lần nữa nghe thấy chữ “thích” từ miệng nàng, Lục Hoán hệt như vừa được ăn chiếc bánh yêu thích nhất, trong lòng vô cùng thỏa mãn.
Hắn nghĩ thầm, hắn muốn cho nàng tất thảy những gì tốt đẹp nhất trên thế gian này, nhưng lời này hắn không thể nói ra được.
Túc Khê nhìn Lục Hoán ở khoảng cách rất gần, những ánh trăng sáng xuyên qua khe hở của chiếc chăn rọi vào phòng, khiến cho khuôn mặt khôi ngô tuấn tú của hắn như gần ngay gang tấc.
Túc Khê nhìn chằm chằm vào chân mày hắn, mắt, từ trên xuống dưới, dừng lại trên môi hắn.
Túc Khê bỗng nhiên bất giác biên thành một cô gái mê đắm nhan sắc của hắn.
Nàng nghĩ đến cái gì đó, bỗng bưng khuôn mặt xinh xắn tươi tỉnh lên nói : “Đợi làm xong căn cước, ngươi đến trường ta một chuyến đi.”
Lục Hoán đưa tay vén mái tóc rối mù vì bị chăn đè của Túc Khê, nhỏ giọng nói: “Đi làm gì?”
Hắn vẫn tưởng là Tiểu Khê hi vọng hắn có thể giống với những chàng trai trong thế giới này, đón nàng tan học, nhưng——
Chỉ thấy mắt Túc Khê sáng rực lên: “Bạn trai đến từ cổ đại đẹp trai như vậy, ta không khoe khoang tí, thì lỗ quá.”
Lục Hoán:...........
Lục Hoán nghĩ thầm trong lòng, hắn mong con người trên toàn thế giới đều mù hết, chỉ có một mình hắn là có thể nhìn thấy nàng, hoặc là đưa nàng về giấu ở Yến quốc, ai cũng không thể nhìn thấy nàng.
Nhưng hình như nàng hoàn toàn không để bụng người khác nhìn hắn.
Nhưng được ở chỗ hai chữ “bạn trai”, khiến cho Lục Hoán phấn chấn lên một chút.
Cho dù thế nào đi nữa, bạn trai được thừa nhận vẫn luôn tốt hơn bạn trai không được thừa nhận.
“Được.” Lục Hoán đầy hứa hẹn nói.
Hắn nhẹ nhàng kéo tấm chăn từ trên đầu Túc Khê xuống, bảo nàng nằm xuống.
Đắp chăn cho nàng nói: “Ngủ đi, ta bảo vệ nàng.”