Chương 282
Túc Khê tưởng rằng Lục Hoán đang ở bên cạnh mình, bản thân cho dù như thế nào cũng đều không thể ngủ được, dù gì cũng phải chú ý đến hình tượng, nhưng mà tuyệt đối không thể ngờ rằng, có lẽ là do trong lòng yên tâm, thế nên chưa được một lúc sau nàng đã ngủ thiếp đi.
Một đêm ngon giấc.
Ngày hôm sau, lúc nàng tỉnh dậy, nhìn thấy rèm cửa đã bị kéo lại, ánh nắng không hề chiếu vào mặt mình, chỉ nhẹ nhàng xuyên qua rèm cửa chiếu vào một chút.
Quyển sổ trên bàn để lại một dòng chữ.
Lục Hoán viết: Hôm nay ta khởi hành từ Thừa Châu về Kinh Thành, sau khi về Kinh Thành sẽ đến tìm nàng.
Hắn quen dùng bút lông, không quen dùng bút bi nước, bởi vậy nét chữ này không được đẹp như thường ngày. Nhưng dù có như vậy, vẫn là nét nào ra nét đó, rất có khí phách, rất khác so với lũ con trai chuyên viết ẩu trong trường.
Túc Khê nhìn chằm chằm tờ giấy trên bàn rất lâu, sau đó lại nhìn bầu trời tươi đẹp bên ngoài cửa sổ một cái, trong lòng giống như trứng lòng đào sắp tràn ra ngoài vậy, rất ấm áp.
Nàng để quyển sổ vào trong ngăn kéo, vươn vai một cái, thay một bộ đồ thể thao, ra ngoài chạy bộ buổi sáng nhân tiện mua đồ ăn sáng.
Yêu đương khiến cho tâm trạng của người ta trở nên tốt lên, ở cổng tiểu khu gặp các cô các chú đang đi dạo, Túc Khê đều mỉm cười chủ động chào, nhưng mà lúc xếp hàng mua hoành thánh, vừa quay người thì gặp đúng lúc Hoắc Kinh Xuyên xếp sau đang ngáp, nàng nghĩ tới chuyện tối hôm qua, không thể nhịn được mà lườm Hoắc Kinh Xuyên một cái.
Hoắc Kinh Xuyên bị lườm đến tỉnh luôn, đưa tay ra cướp hoành thánh mà Túc Khê vừa mua xong.
Túc Khê xách hoành thánh ra xa, để hắn không với tới được.
Hoắc Kinh Xuyên nhíu mày hỏi: “Cậu làm gì vậy? Mới sáng ra đã bị pháo nổ cho rồi?”
Túc Khê xách hoành thánh quay lại, nói với hắn: “Cậu đừng có mà dạy Lục Hoán những thứ hư hỏng ấy, hắn vẫn chưa bị mạng xã hội tiêm nhiễm, vẫn còn rất trong sáng.”
“Trong sáng? Theo ta thấy thì là tờ giấy trắng thì có. Ta còn muốn hỏi ngươi đây, người bạn đó của ngươi trông giống như một đại minh tinh, nhưng sao lại khiến cho người ta cảm thấy giống như là đến từ vùng núi hẻo lánh vậy.” Hoắc Kinh Xuyên cười: “Nhà hắn vừa mới được lắp mạng à, ta hỏi hắn có tài khoản Weibo không, vậy mà hắn lại hỏi ta Weibo là cái gì, ta hỏi hắn có biết Thạch Trạch x Mĩ là ai không, hắn trịnh trọng nói với ta là hắn chỉ biết mỗi Túc Khê là ai thôi.”
Túc Khê sắp bị Hoắc Kinh Xuyên làm cho tức chết rồi: “Cậu cho hắn biết mấy thứ này để làm gì?”
Mấy chế độ hậu cung ở cổ đại thì cũng cho thôi, bị tên nhóc chính tay bóp chết từ khi manh xa xuất hiện rồi, nhưng mà những nữ minh tinh xinh đẹp của thế kỷ 21 nhiều vô kể, lỡ như mà tên nhóc đột nhiên cảm thấy ai đó xinh đẹp thì sao?
“Không chỉ vậy, còn cả bóng rổ nữa, bây giờ cho dù là đám con trai nhà giàu mới nổi ở vùng núi hẻo lánh cũng biết đánh bóng rổ rồi chứ nhỉ, tại sao mà đến cả mấy ngôi sao bóng rổ hắn cũng không biết?” Hoắc Kinh Xuyên nói.
Túc Khê nghe không nổi giọng điệu chế giễu của Hoắc Kinh Xuyên, không kìm chế được bao che cho hắn: “Hắn cưỡi ngựa bắn tên rất giỏi, dẫn quân đánh trận cũng rất giỏi, ngươi muốn đọ cùng hắn không?”
“Dẫn quân đánh trận?” Hoắc Kinh Xuyên khó hiểu hỏi: “Trong game hắn chơi vị trí tướng quân à?”
Túc Khê:.…
Túc Khê không muốn nói gì nữa, quay đầu bỏ đi, nhưng mà Hoắc Kinh Xuyên nhạt nhẽo hết sức, đuổi theo nói với nàng: “Sân bóng gần đây bị đám con trai lớp bọn tớ chiếm rồi, nhưng mà mấy ngày nay vẫn luôn thiếu người, nếu như cậu có thể liên lạc với hắn, bảo hắn đến chơi bóng rổ đi, hắn cao một mét tám mấy, không đánh bóng rổ thì thật đáng tiếc.”
Túc Khê không muốn Lục Hoán đi chơi bóng rổ với đám Hoắc Kinh Xuyên, bọn con trai chơi bóng rổ lúc nào cũng xảy ra va chạm, đầu gối bị va đến xanh tím, nghĩ thôi cũng làm người ta thấy thương rồi. Hoắc Kinh Xuyên da thô thịt dày thì không sao, Lục Hoán da trắng như vậy, véo một cái cũng có thể bầm tím được, chơi bóng rổ chắc chắn rất dễ bị va chạm làm hỏng da.
Nhưng mà Túc Khê lại nghĩ, Lục Hoán chưa chắc đã không bằng lòng, hắn có lẽ còn cần phải cấp thiết hòa nhập với thế giới này hơn tưởng tượng của mình.
Thế là nàng nghĩ một lúc, rồi nói với Hoắc Kinh Xuyên: “Được.”
Hoắc Kinh Xuyên rất vui, xoay đầu đi về hướng quầy hoành thánh, vừa đi còn vừa gửi wechat, nói với mấy thằng con trai trong nhóm bóng rổ là đã kéo được người rồi.
Tình hữu nghị của đám con trai rất dễ dàng thiết lập, chơi xong một trận bóng rổ thì đã là bạn chí cốt rồi.
Túc Khê nghi ngờ hắn đuổi theo mình nói nhiều như vậy, chỉ sợ căn bản là muốn có được phương thức liên hệ của Lục Hoán, dễ để hẹn hắn chơi bóng rổ.…
Muốn trách chỉ có thể trách Lục Hoán quá cuốn hút thôi.…Nhưng mà nghĩ tới thiếu niên tuấn tú văn võ song toàn cuốn hút như vậy là của riêng mình, Túc Khê lại rất vui vẻ.
……