Tôi Nuôi Lớn Một Chàng Hoàng Tử Bệnh Tật ( Dịch Full)

Chương 283 - Chương 283 - Chương 283

Chương 283 - Chương 283
Chương 283 - Chương 283

Chương 283

Ăn xong bữa tối, Túc Khê rửa bát xong, lấy điện thoại mở phần mềm mua sắm ra. Mấy ngày trước Lục Hoán đến gấp gáp quá, chỉ có thể mượn tạm quần áo của Hoắc Kinh Xuyên để mặc, nhưng mà nếu như sau này hắn thường xuyên đến thế giới của mình, vẫn phải chuẩn bị cho hắn vài bộ quần áo và vật dụng hàng ngày trước đã.

Mắt thẩm mỹ của Túc Khê cũng được, mua đồ của con gái cũng không tệ, nhưng mà mua đồ cho con trai mặc, lại có chút không thể hiểu rõ được—— chủ yếu là vì nàng không biết chiều cao cụ thể và size quần áo của Lục Hoán.

Lo lắng sau khi mua về đổi trả hàng rất phiền phức, Túc Khê sau đó chọn được một vài mẫu, nhưng cũng không mua vội.

Ban ngày nàng mở trò chơi trong điện thoại ra, chỉ nhìn thấy Lục Hoán trong màn hình đang liên tục gấp rút lên đường, ngựa một ngày có thể đi được nghìn dặm, vội vàng bôn tẩu ngược xuôi, cũng không tiện làm phiền.

Ban đêm, Lục Hoán và một đoàn Vũ Lâm Vệ qua đêm tại một khách điếm ở Cống Châu, hắn sau khi tắm xong, mặc áo trong ngồi trên giường, trì trệ chưa ngủ. Hắn muốn sang đó tìm Túc Khê, nhưng lại sợ qua đó quá nhiều lần, sẽ làm phiền Túc Khê. Dù gì tối qua cũng đã sang đó rồi, nếu như tối nay lại đi nữa——Nhưng cuối cùng nhịn không được, Lục Hoán trong lòng nghĩ, chỉ mở màn hình ra nhìn một chút, không hề qua đó.

Nhưng ai đoán được, hắn vừa mới mở màn hình ra, Túc Khê đã đợi hắn rồi, ngoắc ngoắc ngón tay với hắn: “Qua đây.”

Lục Hoán nhanh chóng đứng dậy mặc áo choàng, đeo thắt lưng vào, giả vờ như không có chuyện gì, không hề có dáng vẻ tha thiết mong chờ, một chân bước vào phòng của Túc Khê: “Tiểu Khê, làm sao vậy?”

Lúc này cha mẹ còn chưa về, Túc Khê vì để phòng ngộ nhỡ, còn khoá cửa phòng lại, nói với hắn: “Cởi áo choàng ra đi.”

Lục Hoán: “.…”

Mang tai của Lục Hoán đỏ bừng lên, trì trệ không động đậy. Túc Khê có chút không hiểu, hỏi: “Sao vậy? Cởi ra đi.”

Lục Hoán cố gắng để mình không có ý nghĩ đen tối nào, quay sau lưng lại, cởi chiếc thắt lưng vừa mới đeo ra, để ở trên bàn, sau đó bắt đầu cởi áo choàng. Túc Khê chỉ lo lát nữa đo được một nửa thì cha mẹ về, thế là không ngừng thúc giục: “Nhanh lên.”

Còn không nhịn được mà kiễng chân lên, giúp Lục Hoán cởi áo choàng xuống.

Quần áo cổ đại và quần áo hiện đại không hề giống nhau, rộng và lỏng lẻo hơn quần áo hiện đại rất nhiều. Chắc là do nàng quá sốt ruột, nên động tác có chút thô lỗ, lại thêm Lục Hoán ở khách điếm cũng vừa mới tắm xong, áo trong chỉ mới mặc vào, chưa hề đeo thắt lưng, thế cho nên bị nàng kiễng chân cởi như vậy, một bên vai đã tuột xuống.

Thế là bất ngờ không kịp đề phòng, từ vai đến xương quai xanh và một bên ngực của Lục Hoán, lộ ra trước mặt Túc Khê.

Túc Khê:.…

Lục Hoán:.…

Lần trước gặp vẫn còn bị ngăn cách bởi một tầng màn hình, lần này thì trực tiếp mang theo hơi ấm, sức công kích thị giác vô cùng lớn, trái tim thuần khiết 17 năm của Túc Khê, đừng nói nhìn thấy ngực của con trai, đến ngay cả tay của con trai cũng chưa từng nắm qua nữa—— Bình thường đi theo Cố Thấm nói bậy bạ, thực ra chỉ là khoác lác vậy mà thôi, trên thực tế nàng đến cả truyện tranh người lớn cũng chưa từng xem qua!

Sau khi trơ mắt nhìn áo choàng rơi xuống, đường cong đẹp đẽ với cơ bắp của thiếu niên trước mặt lộ ra ngoài, vẻ lo lắng trên mặt Túc Khê còn chưa được thu lại, lập tức lúng túng hai má nóng bừng đến sắp không xong rồi, tay chân luống cuống giúp hắn kéo áo lên: “Ta không phải cố ý đâu.”

“Không sao.” Lục Hoán ở phía trên đầu nàng tai đỏ bừng, hơi thẹn đỏ mặt, xấu hổ nói: “Bây giờ nàng muốn xem thì xem.”

Túc Khê:.…

Mặc dù không hiểu “nhan khống” là cái gì, nhưng mà Lục Hoán sớm đã phát hiện ra, Túc Khê thích “mỹ nhân”.

Không chỉ thích nhìn chằm chằm mặt hắn, còn thích đi xem kiểu mỹ nữ ném tú cầu, càng thích đi đến nơi bắn pháo hoa tìm kiếm mỹ nữ. Lần trước nhìn thấy con gái của Vạn Tam Tiền, mặc dù lúc đó không nhìn thấy biểu cảm của Túc Khê, nhưng mà chỉ từ phản ứng của Túc Khê, Lục Hoán đã biết được nàng đứng trước màn hình chắc chắn là hai mắt sáng lên.

Đối với sở thích này của Túc Khê, trong lòng Lục Hoán có chút giận dữ.

Yến quốc tuấn nam mỹ nữ nhiều như vậy, nếu không phải nàng vẫn chưa mở bản gốc, thì e rằng nàng sớm đã bị cuốn hút trong vạn khóm hoa rồi, có lẽ căn bản không còn nhớ mình là ai nữa.

Không chỉ là Yến quốc, thế giới của nàng, những người khôi ngô tuấn tú cũng rất nhiều. Lúc mà Hoắc Kinh Xuyên cầm mấy tấm ảnh của nữ minh tinh đến hỏi Lục Hoán có biết bọn họ không, Lúc Hoán mới ý thức được, thế giới này có một loại nghề nghiệp, dựa vào ngoại hình để kiếm sống, người đẹp không kém gì Yến quốc.

Cảm giác mối nguy trong lòng Lục Hoán nhân lên gấp hai lần.

Bình Luận (0)
Comment