Chương 284
Lúc hắn đọc sách cổ, đọc được lệ cổ “dùng sắc hầu hạ người khác”, từ trước đến nay sẽ luôn cau mày, nhưng mà, hắn bây giờ lại có chút hiểu được tâm lý của những người “dùng sắc hầu hạ người khác” đó.
Bị người khác nhìn chằm chằm, hắn sẽ cảm thấy trong lòng không vui. Nhưng duy chỉ ở nơi này của Túc Khê, hắn hy vọng Túc Khê sẽ nhìn hắn lâu thêm một chút, chỉ nhìn mình hắn. Người khác cảm thấy hắn tuấn mỹ, hắn chỉ cảm thấy cả người sắp nổi hết da gà lên rồi, nhưng Tiểu Khê nói hắn đẹp, tim hắn lại đập rộn lên.
Hắn nhìn cái đầu không dám ngẩng lên của Túc Khê, ổn định lại tâm trạng, nói: “Cho dù là nàng có cố ý đi nữa, cũng không sao cả.”
Túc Khê:.…
Trong lòng Túc Khê phát điên lên, phải làm sao để giải thích rằng nàng không phải người có tính hiếu sắc điên cuồng hơi một tí là khẩy quần áo của người khác đây? Nàng mặc dù là nhan cẩu, nhưng cũng là một nhan cẩu trong sáng đội trời đạp đất!
“Mau mặc quần áo vào?” Túc Khê hét lên.
Lục Hoán chậm rì rì mặc áo lại: “Được rồi.”
Túc Khê lúc này mới ngẩng đầu nhìn hắn quần áo chỉnh tề, thở phào một hơi, lấy ra cây thước cuộn dài, đo kích thước cho hắn. Đi khập khiễng đo xong cánh tay, lại đo vòng ngực, sau đó hơi hơi vén áo trong ở phía thân trên của hắn lên, đo từ eo đến mắt cá chân hắn. Lục Hoán mặc một bộ áo trong trắng như tuyết, đứng tại chỗ rất rắn rỏi, ngoan ngoãn để cho nàng trêu ghẹo.
Túc Khê ghi kích thước đã đo xong vào trong một cuốn sổ nhỏ, lúc này mới thở phào một hơi, ngẩng đầu nói với Lục Hoán: “Được rồi, việc cần đến ngươi làm xong rồi, ngươi đi đi.”
Cảnh tượng vừa nãy cứ lởn vởn trong suy nghĩ của nàng, trong đầu nàng cứ mãi không quên được một màn vừa nãy, cần được yên tĩnh.
Lục Hoán:.…
Lục Hoán tủi thân đến gần nhìn nàng hai cái, nhưng thấy nàng không có ý giữ hắn lại, đành phải quay về thôi——giao diện ban đầu ở trong nhà nàng, kì thực có nhiều điều bất tiện.
Không chỉ phải luôn lo lắng về việc cha mẹ nàng lúc nào quay về, hơn nữa như vậy, từ đầu đến cuối không hợp lễ nghi, không tốt cho danh tiếng của nàng.
Lúc Hoán nghĩ trong lòng, phải sớm mua một ngôi nhà ở thế giới của nàng rồi.
Lũ lụt ở Thừa Châu đã xử lý thành công và quay trở về, quan viên Kinh Thành khen ngợi rất nhiều về việc này, thượng tấu vua khen ngợi.
Hoàng Thượng hạ chỉ, để Lục Hoán nhanh chóng hồi Kinh, nhưng mà, lúc mà Lục Hoán về đến kinh thành đã là ban đêm rồi, thế nên sớm nhất cũng phải đợi ngày hôm sau mới có thể vào cung diện kiến Thánh thượng..
Vì vậy mà, đêm hôm đó, hắn nhân thời gian này, đi một chuyến đến nông trang ngoài Kinh Thành, gặp mặt đám người Trọng Cam Bình.
Khoản tiền gửi ở điền trang mà lúc đó Lục Hoán dùng để gửi ngân lượng, bây giờ đã giống như một quả cầu tuyết, càng lăn càng lớn. Ngân lượng mà Hoàng thượng ban thưởng không thể cầm cố được, nhưng mà bạc lẻ trong dân gian thì lại có thể sử dụng được.
Hắn lấy một ít chỗ bạc lẻ này, lại lấy một ít đồ cổ như là đồ chặn giấy san hô, thay bộ quần áo hôm đó của Hoắc huynh và đồ dùng hàng ngày, đi đến Túc Khê bên này.
Túc Khê đang ngủ say, hắn cũng không quấy rầy, sải bước xách theo tay nải, đi đến một con hẻm nhỏ trong thành phố ở thế giới của Túc Khê.
Hắn dùng điện thoại của Hoắc Kinh Xuyên để tra một chút tài liệu, biết được thông tin danh tính ở thế giới này cần phải dùng các loại “phép toán mã hóa” khoa học kỹ thuật hiện đại, mặc dù không giỏi về cái này, nhưng mà hắn cũng phân biệt được một vài thông tin có tác dụng, từ bộ lọc chọn ra được phương thức liên hệ của một người có lẽ có thể giúp ích được.
Còn về danh tính, đăng ký trên thông tin danh tính là một người mồ côi có lẽ không phải là chuyện gì khó.
Tên thì dùng hai chữ Diễn Thanh.
Có đám người Trấn Viễn tướng quân ủng hộ, Lục Hoán ở trong triều cũng không lâm vào tình cảnh khó khăn, thay vào đó tình thế dần dần tăng lên, dần trở thành thế lực mới ngoại trừ Thái tử và Ngũ hoàng tử.
Trước khi hắn còn chưa tới Thừa Châu, đã có rất nhiều môn khách nghĩ cách đi vào phủ của hắn, đợi đến khi hắn lại lập đại công cho Thừa Châu, sau khi trên điện Kim Loan khiến Hoàng thượng vui mừng, mỗi ngày số lượng quan viên tới cửa thăm hỏi càng nhiều hơn.
Những người này đưa tới những món quà cũng là thiên kỳ trăm loại, tặng những thứ đồ trang trí, san hô, châu báu cũng thôi, vậy mà còn đưa tới thợ thủ công, muốn thay hắn cải tạo phủ Hoàng tử. Lục Hoán thích yên tĩnh, đương nhiên không thích một đám người mỗi ngày di chuyển vào trong phủ, vì thế tất cả những người này đều bị từ chối, đuổi ra ngoài.
Hoàng thượng ngược lại rất vui vẻ đối với chuyện này, Yến quốc cũng không có pháp luật bắt buộc phải truyền ngôi cho trưởng tử, luôn là lựa chọn người có khả năng, mới xuất hiện một lão Cửu, đã khơi dậy ý chí chiến đấu của Thái tử và Ngũ hoàng tử, không hẳn không phải là một chuyện tốt, ít nhất có thể làm cho Thái tử càng thêm chuyên tâm triều chính, không còn cho rằng không làm mà vẫn có thể dễ dàng ngồi lên ngai vàng nữa.
Mà Lục Hoán thông qua Binh bộ Thượng thư truyền đạt sinh nhật bát tự của mình cho Hoàng thượng, Hoàng hậu không gặp được Hoàng thượng, biết được nếu lại cố gắng thông qua chuyện tuyển phi sắp xếp người bên cạnh Lục Hoán, chỉ sợ sẽ chọc giận Hoàng thượng, vì thế đành phải tạm thời từ bỏ.
Sau khi Lục Hoán khôi phục thân phận Cửu hoàng tử, quan viên trong kinh thành tới cửa nghị thân cũng không ít, nhưng sau khi Hoàng hậu và Thái tử ở bên kia không có động tĩnh gì, những người đạp nát ngạch cửa phủ Cửu hoàng tử để nghị thân ấy, cũng dần dần biến mất.
……