Chương 299
Kinh thành mưa to, bầu trời âm trầm, bởi vì chuyện gần đây, không ai dám chạm vào Hoàng thượng, mấy người phe Thái tử thậm chí cáo bệnh không ra, nỗ lực giảm bớt cảm giác hiện diện.
Vật chứng đều có, Ngự Lâm quân điều tra thu được tài vật vàng bạc liên quan đến vụ cứu trợ thiên tai năm ngoái trong phủ Thái tử, không thể lật án được nữa. Sau khi Thừa Tướng đi ra khỏi điện Kim Loan, cùng Hoàng hậu và phần còn lại của phe Thái tử sinh ra hiềm khích sâu sắc —— dù sao, là hắn đêm khuya tiến cung, tố cáo việc này. Cái này giải thích thế nào?
Thừa tướng không cách nào giải thích, hắn nghẹn một bụng buồn bực, tức giận đến ngã bệnh, nằm trên giường suốt ba ngày không thiết triều.
Hắn trước sau không tin Thái tử có thể một mình làm ra những chuyện này.
Mặc dù chuyện vơ vét của cải là do Thái tử làm, nhưng thay xà đổi cột, tìm người chết thay, hãm hại Ngũ hoàng tử làm việc không hiệu quả, thì là chuyện gì xảy ra?
Hoàng thượng cũng không nghĩ lại, Thái tử ngu xuẩn như vậy, có thể làm được những việc này sao?
Đằng sau nhất định phải có người thúc đẩy, nhưng là ai đây —— lão Ngũ? Lão nhị? Hay là Cửu hoàng tử.
Thừa tướng bất giác hoài nghi bức thư giữa mình và Thái tử tối hôm đó, chỉ sợ căn bản không truyền đến tay Thái tử, hắn sợ là đã bị ai đó gài bẫy rồi. Lúc này Thái tử đã bị cấm túc, không ai có thể đi Đông cung, hắn không có cách nào đi hỏi Thái tử.
Nhưng mà vẫn còn tên thân tín đó —— hắn lúc này mới nhớ tới gọi người truyền tin tới, nhưng lại không ngờ, thuộc hạ sắc mặt tái nhợt xông vào quỳ trước mặt hắn, nói thân tín đó tối hôm qua sẩy chân, lúc đi tuần tra chết đuối trong sông.
Thừa tướng suýt nữa thì tức đến thở không nổi, manh mối này cứ như vậy đã bị đứt đoạn.
......
Cơn mưa liên miên không dứt, rơi khắp kinh thành, rửa sạch máu người chết ở chợ phía Tây. Chuyện khiếp sợ cả kinh thành vẫn còn đang lên men trong lòng các quan viên, chỉ là không ai dám thảo luận rõ ràng.
Đêm nay đêm khuya, lối vào cửa bên của phủ Cửu hoàng tử có một chiếc kiệu rèm xanh khiêm tốn dừng lại.
Hạ nhân Cửu hoàng tử phủ vốn tuân theo mệnh lệnh của Lục Hoán, bất kể là ai đến, đều không gặp, cũng không đi thông báo.
Nhưng khi người trong kiệu nhỏ rèm xanh đưa tay ra ngoài, giơ một tấm lệnh bài ra, mấy hạ nhân ở cửa nhất thời do dự, một lát sau, vội vàng đi vào bẩm báo.
Nhưng sau nửa nén nhang, hạ nhân trở về, hoảng sợ nói với người trong kiệu: “Điện hạ ngủ rồi, Nhị điện hạ, ngươi vẫn nên mời về đi.”
Khóe miệng mỉm cười của người trong kiệu nhất thời có chút cứng lại, sau đó ánh mắt hơi lạnh.
Một lát sau, chiếc kiệu nhỏ rèm xanh trở về phủ.
......
Vấn đề này từ đầu đến cuối, nói đơn giản cũng rất đơn giản.
Lục Hoán đi gặp Binh bộ Thượng thư ngày đó đã đoán được.
Hồ thương trước sau cùng mình, cùng Thái tử, cùng Ngũ hoàng tử đều có liên quan, duy chỉ có hoàn toàn không thấy tung tích là ai?
Chuyện này nguyên nhân là do mấy bách tính bình dân vô tội ở kinh thành đêm khuya liên tiếp bị giết, trong đó một lần, có một thi thể nằm một đêm, vừa khéo đụng phải Thái hậu cải trang đi lễ Phật, khiến Thái hậu cảm thấy kinh hãi, bị bệnh không dậy nổi. Hoàng thượng lúc này mới tức giận, để Ngũ hoàng tử và Đại Lý Tự đi điều tra kỹ lưỡng việc này.
Ngũ hoàng tử cũng không phải là ngu xuẩn gì, đã sớm tra được chuyện này hẳn là có liên quan đến Thái tử. Nhưng hắn lựa chọn kiềm chế không nhúc nhích, mà dựa theo manh mối Thái tử bên kia tung ra, buông tha Hồ thương, bắt mấy người chết thay về quy án.
Hắn cũng không phải buông tha Thái tử, mà chỉ là chờ chuyện này lên men, chờ dân chúng kêu than ầm ĩ hơn, đến lúc đó lại vạch trần chân tướng ra, báo cáo cho Hoàng thượng bên kia, tố cáo Thái tử và phe phái của hắn vơ vét của cải.
Nếu không, chỉ là vài người chết, sao có thể lật đổ Thái tử chứ? Hoàng thượng chỉ sợ sẽ chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không.
Sẽ phải làm cho dân oán sôi trào, chửi rủa đến dưới chân Thiên tử, triều đình không cách nào giải thích, Hoàng thượng mới có thể nổi giận.
Chỉ là Ngũ hoàng tử không ngờ tới, còn chưa đợi hắn kết luận việc này, trong cung đột nhiên báo tin Thừa tướng đêm khuya tiến cung, khiến chuyện này bị đẩy nhanh tiến độ đến không ngờ.
Ngũ hoàng tử sắc mặt khó coi, cứ như vậy, hắn đến cả công cũng không lập được. Còn phải im lặng ăn hoàng liên, biến thành hồ đồ, bắt nhầm người, làm việc không hiệu quả, ngu xuẩn.
Hoàng thượng phạt bổng lộc của hắn.