Chương 300
Nhưng mà điều làm Ngũ hoàng tử cảm thấy vui vẻ chính là, Thái tử bị cấm túc như vậy, còn không biết năm nào tháng nào mới có thể trở lại triều chính. Ngay cả ấn tín Thái tử cũng bị tước đoạt, xem ra lần này hoàng thượng rất tức giận.
Điều duy nhất hắn không rõ chính là, Thừa tướng luôn đứng về phía Thái tử, vì sao đột nhiên phản bội?
Hắn không rõ, Hoàng hậu cùng với phần còn lại của phe Thái tử đều không rõ, bởi vậy gần như cắt đứt quan hệ, giữ khoảng cách với Thừa tướng.
......
Nhưng mà, chuyện này, Thừa tướng ở điện Kim Loan nói đúng một điểm, đầu óc Thái tử tầm thường, là không thể vạch ra được một kế hoạch hoàn mỹ như vậy.
Thái tử tham tài, Nhị hoàng tử khiêm tốn, Tam hoàng tử tham sắc, Ngũ hoàng tử tham công.
Năm ngoái thừa dịp nạn đói thiên tai vơ vét thu tiền, chuyện này quả thực là hành động của Thái tử, ngự lâm quân lật ra sổ sách cũng chứng cứ xác thực.
Sau khi bắt đầu mùa xuân, Thái tử không kiềm chế được liên lạc với Hồ thương, mượn tay Hồ thương rửa tiền, cũng xác thực có chuyện này.
Chẳng qua, tất cả mọi chuyện kế tiếp, đều không liên quan gì đến Thái tử.
Nhị hoàng tử tra được điểm Thái tử thu tiền, ủ mưu trong thời gian dài. Trước khi Hồ thương vào thành, hắn bí mật bắt trói vợ con Hồ thương, ép Hồ thương kia phải theo phe của hắn. Chuyện này quay trở lại trước khi Hồ thương vào thành, Hồ thương không có hành tung, căn bản không tra ra được. Hồ thương bên ngoài là được Thái tử lựa chọn để rửa tiền, nhưng trên thực tế lại là người mà Nhị hoàng tử đã gửi đến trước mặt Thái tử.
Thái tử yên lặng cả một mùa đông, khó khăn lắm mới tìm được một điểm đột phá để rửa tiền, hơn nữa năng lực làm việc của Hồ thương này cực kỳ tốt, nên đã tiến hành bàn bạc âm mưu ngay trong yến tiệc hôm ấy.
Thái tử chỉ làm chuyện này.
Kế tiếp tìm được người xuất thân trong sạch chết thay, khiến Thái hậu bắt gặp thi thể, tất cả đều là Nhị hoàng tử âm thầm làm. Nguyên nhân không có gì khó đoán, cũng giống như Ngũ hoàng tử, là để khơi dậy nỗi oán hận của dân chúng, đợi đến khi dân kêu than đủ nhiều, lại một lần nữa vạch trần việc này, như vậy Thái tử mới có thể chết nhanh hơn.
Ban đầu ở trong kế hoạch của hắn, người vạch trần chuyện này sẽ là Ngũ hoàng tử hoặc là Lục Hoán.
Nếu là Ngũ hoàng tử vạch trần, hắn sẽ có thể khiến Thái tử sụp đổ, Ngũ hoàng tử và phe Thái tử kết huyết hải thâm thù.
Nếu là Lục Hoán vạch trần, hắn không chỉ có thể đẩy ngã Thái tử, mà còn có thể khiến cho Ngũ hoàng tử phải gánh một cái danh tiếng làm việc không hiệu quả, còn có thể khiến Lục Hoán kết thù với phe Thái tử.
Bất luận như thế nào, ngư ông đắc lợi, hắn đều có thể ngồi hưởng thụ thành công của mình.
Nhưng mà khi hắn coi người khác làm quân cờ, lại không ngờ, Lục Hoán đã đi trước hắn một bước.
Lục Hoán dẫn đường cho tai mắt của Thừa tướng đến Túy Hoa Lâu, đưa con dao này vào trong tay Thừa tướng.
Thật ra Lục Hoán cũng chỉ làm một bước này, vẫn tương đương với một bước tự bảo vệ mình. Hắn đã gặp Hoàng đế, thực ra rất hiểu rõ bản tính của Hoàng đế, muốn nói tai mắt, bất kể một Hoàng tử nào cũng không thể nhiều tai mắt bằng vị trong hoàng cung kia. Trong kinh thành, bất luận làm cái gì, cũng không có khả năng qua mặt được Hoàng đế.
Bởi vậy, người nửa đường đổi thư của Thừa tướng, thật ra chính là vị kia trong hoàng cung.
Bản thân Thái tử có thể không tin, người một lòng một dạ khiến Thừa tướng sụp đổ, làm suy yếu mối quan hệ giữa Thừa tướng và phe phái của Thái tử, lại chính là Hoàng đế.
Hoàng đế thấy Lục Hoán đưa Thừa tướng đưa tới cửa, thuận thế đẩy thuyền, chụp chiếc mũ tố cáo việc này lên đầu Thừa tướng. Sau đó Thái tử bất luận như thế nào, hiềm khích giữa phe Thái tử và Thừa tướng cũng sẽ lớn hơn, sợi dây liên kết giữa bọn họ cũng trở nên lỏng lẻo hơn.
......
Chẳng qua là, Nhị hoàng tử lại cho rằng nhát dao cuối này chính là của Lục Hoán, bởi vậy tối nay đặc biệt đến đây, muốn xem có thể liên minh hay không.
Nhị hoàng tử, Ngũ hoàng tử, Thừa tướng, Thái tử bên kia đều không nhìn rõ toàn bộ cảnh.
Có lẽ chỉ có Hoàng thượng và Lục Hoán bên này là biết rõ đầu đuôi mọi chuyện.
Hoàng thượng ngược lại không động đến Nhị hoàng tử, Lục Hoán \ cũng có thể đoán ra được suy tính trong lòng hắn, cũng không phải bởi vì không nỡ, mà là việc này đã đủ lớn, nếu lại liên lụy thêm một vị Hoàng tử đi vào, chỉ sợ Hoàng tộc sẽ tổn thất quá nặng.
Lục Hoán ở bên này yên lặng suy đoán Thánh ý.
Hoàng thượng ở Đại Minh cung, đối diện với bức họa Khanh quý nhân, cũng đã cảm thấy lão Cửu khó lường —— trong chuyện này Lục Hoán đã làm cái gì sao? Hắn cũng không làm cái gì, nếu tinh tế phân tích lại, thậm chí còn không cách nào trị tội hắn. Bởi vì hắn chỉ nói với Vân Thái úy một câu: Nghe nói rượu của Túy Hoa Lâu nổi tiếng, hay là Vân Thái úy mời mấy quan viên đi nếm thử một chút, bạc, Bổn điện hạ lo.”
Lời mời như vậy, có thể trừng phạt hắn sao?