Chương 302
Nàng đi học nội trú, vậy mỗi lần Lục Hoán tới đây như thế nào, giao diện ban đầu vẫn là phòng trong nhà nàng, vậy Lục Hoán sớm muộn gì cũng bị ba mẹ mình bắt gặp.
Giao diện bắt đầu này, có cách nào để thay đổi nó không?
Nhưng nếu muốn thay đổi nó, sẽ thay đổi nó ở đâu? Sau khi nàng đi học, chắc chắn sẽ cùng ba bạn nữ khác trong lớp ở cùng một ký túc xá, không có phòng đơn, cũng không có khả năng để Lục Hoán xuất hiện trong ký túc xá trường học của mình ——
Vấn đề phát sinh.
Đêm trước khi khai giảng, đám ve ở trên cây khu chung cư kêu không ngừng, rất là ồn ào.
Bài tập hè của Túc Khê đã được hoàn thành, tải về trực tuyến một số bộ tài liệu cao cấp, in ra trong các tiệm in dưới tầng một, từ từ đi về phía trước.
Thời tiết đã dần dần trở nên mát mẻ, nàng không bật điều hòa mà mở cửa sổ, hơn mười giờ tối rồi nên gió rất mát, thổi bay bay góc vở của nàng.
Túc Khê dùng khuỷu tay đè lên cuộn giấy, có chút nóng nảy, một lúc lâu vẫn chưa tập trung được vào nội dung.
Nàng vẫn đang cân nhắc vấn đề ở nội trú, Lục Hoán phải làm sao bây giờ.
Ngoại trừ cái này ra, năm cuối cấp rồi, mình cũng không thể thường xuyên dùng điện thoại di động, mặc dù cha mẹ Túc Khê không quản lắm, nhưng Túc Khê vì chịu trách nhiệm với mình, vẫn phải đặt toàn bộ sự chú ý lên chuyện học tập.
Nàng có thể mỗi ngày gặp Lục Hoán một lần vào giờ ăn trưa.
Chỉ cần làm cho Lục Hoán một bộ chìa khóa nhà mình là được, lúc đó ba mẹ cũng không ở nhà, Lục Hoán có thể thông qua phòng mình để ra vào.
Nhưng ——— Than ôi.
Túc Khê cảm thấy, cơ hội gặp mặt như vậy sẽ ít hơn nhiều. Còn chưa ly biệt, nàng cũng đã cảm giác được miễn cưỡng không nỡ rồi.
Túc Khê trước đó cũng không cân nhắc quá nhiều vấn đề sau này với Lục Hoán.
Cũng không thể nói như vậy, kỳ thật nàng cũng đã suy nghĩ một chút… Nàng vốn tưởng rằng, bên nàng thuận lợi vượt qua kỳ thi tuyển sinh đại học, học xong đại học và sau đại học, hẳn là sẽ tìm được một công việc, thỉnh thoảng về nhà thăm bố mẹ. Mà Lục Hoán bên kia thiết triều xử lý chính trị, cùng đi làm cũng không có gì khác nhau, đợi đến khi nàng cùng hắn đều tan ca, có thể cùng nhau làm rất nhiều chuyện.
Kinh tế cũng không cần lo lắng, hắn bên kia có thể bất cứ lúc nào cũng có thể lấy ra rất nhiều bạc. Và ngay cả khi một ngày nào đó hắn không có tiền, thì nàng cũng có thể kiếm tiền để nuôi hắn.
Nhưng đột nhiên phải ở nội trú khiến Túc Khê phát hiện ra, mình vẫn nghĩ có chút đơn giản.
Kế hoạch lúc trước của mình, tương đương với người hoàn toàn phân định Lục Hoán là thế giới bên kia, tác dụng của hắn ở thế giới này chỉ là ở bên cạnh mình, làm bạn với mình.
Nhưng trên thực tế, nếu Lục Hoán sống ở bên này, cũng sẽ cần bạn bè, giao tiếp với mọi người bên này. Khi hắn đi ra ngoài, hắn sẽ bị hỏi kiểu đang làm gì, từng học trường nào, ở đâu. Nếu những kinh nghiệm này của hắn là hoàn toàn trống rỗng, sau đó sẽ luôn luôn có một cảm giác không phù hợp với thế giới của mình…
Quan trọng hơn là, đến lúc đó phải nói như thế nào với ba mẹ mình đây?
Túc Khê cắn đầu bút, có chút đau đầu khi nghĩ đến vấn đề này.
Nàng thích Lục Hoán, như đêm đó nàng đã hứa, bất kể có chuyện gì xảy ra, nàng cũng sẽ không rời xa hắn. Cha mẹ không đồng ý sao? Đó có phải là vấn đề lớn không? Hắn không có bằng cấp ở thế giới này? Đó cũng không phải là vấn đề gì, chỉ cần hai người ở cùng nhau, chậm rãi giải quyết là được.
Nghĩ như vậy, Túc Khê buông bút xuống, quyết định không làm đề nữa, nàng mở điện thoại di động ra, định tranh thủ lúc ba mẹ đã tắm xong đã vào phòng ngủ, nhỏ giọng gọi Lục Hoán tới thương lượng.
Kết quả hai người cứ như tâm linh tương thông, Lục Hoán bỗng nhiên xuất hiện trong phòng nàng.
Túc Khê giật mình, nói nhỏ: “Sao ngươi đột nhiên đến đây rồi?”
“Ngày mai nàng sẽ đi học, ta muốn đưa nàng đến một nơi.” Lục Hoán cũng nhỏ giọng nói.
Hắn đã quen thuộc với việc kéo một chiếc thùng carton dưới gầm giường của Túc Khê ra, trong đó đựng quần áo ở thế giới này của mình.
“Bây giờ?” Túc Khê nhìn vào điện thoại di động: “Gần mười một giờ.”
Trên người Lục Hoán mặc một bộ áo bào màu trắng, dây cột tóc cũng là màu trắng, Túc Khê lúc này mới nhớ lại, hẳn là hai ngày trước Thái hậu đã chết, hắn còn đang thủ hiếu, buổi tối mới có thể trở về phủ Hoàng tử một lát, cũng không biết hôm nay thủ hiếu cả ngày, đói bụng không.
Túc Khê lập tức nói: “Ngươi đói bụng không, ta đi xuống nấu một ít mì nhé?”
“Không đói.” Lục Hoán sờ sờ đầu nàng, nói: “Chỉ là hôm nay ban ngày thật sự không rời đi được, cho nên chỉ có thể đến vào lúc này.”
Hắn cầm quần áo của mình và liếc nhìn Túc Khê.
Túc Khê lập tức hai má nóng lên, xoay người đi, không dám nhìn.