Tôi Nuôi Lớn Một Chàng Hoàng Tử Bệnh Tật ( Dịch Full)

Chương 310 - Chương 310 - Chương 310

Chương 310 - Chương 310
Chương 310 - Chương 310

Chương 310

Lúc Túc Khê báo danh có xem qua bảng danh sách phòng ngủ ở chỗ giáo viên chủ nhiệm, 506 bốn người, ba người là bạn học cùng lớp của nàng, một người khác lớp, bởi vì số lẻ dư ra sắp xếp không tốt, nên bị phân đến phòng ngủ của các nàng.

Túc Khê chủ động hỏi thăm một chút: “Xin chào, tớ là Túc Khê.”

Nữ sinh kia gật gù: “Xin chào, Vu Bái.”

Lục Hoán trải xong giường cho Túc Khê, tiện thể treo mùng lên cho nàng, bây giờ là cuối hè đầu thu, nếu Túc Khê buổi trưa không muốn ra cổng trường, muốn nghỉ trưa ở phòng ngủ, có mùng sẽ thoải mái hơn nhiều.

Giường trên cách trần nhà khá gần, vóc dáng hắn rất cao, ngồi xổm bên trên có vẻ hơi khó chịu, nên nhanh chóng trải xong gường rồi nhảy xuống.

Ánh mắt Vu Bái sáng lên, tất cả sự chú ý đều bị nam sinh này thu hút, nàng chưa từng gặp qua nam sinh nào đẹp trai như thế trong trường học, khí chất như thế hạc đứng trong bầy gà.

“Anh trai cậu à?” Vu Bái vội vàng hỏi Túc Khê.

Túc Khê nở nụ cười: “Bạn cùng lớp của tớ.”

Vẻ mặt Vu Bái lập tức càng thêm thân thiện: “Mới chuyển trường sao? Nếu không tại sao tớ không có ấn tượng chút nào?”

Nàng thực sự quá nhiệt tình, Túc Khê lòng nói không ổn, đây không phải là coi trọng thằng nhóc nhà nàng rồi sao.

Lục Hoán lại có chút bất mãn với sự qua loa của Túc Khê, đính chính: “Bạn trai.”

Nụ cười của Vu Bái lập tức đông cứng.

Lục Hoán cũng liếc nhìn Vu Bái, thấy Vu Bái cũng không phải là cô gái xinh đẹp cái gì đó có thể khiến Túc Khê không dời nổi mắt, khuôn mặt khá phổ thông, hắn mới yên lòng, cầm bình nước của Túc Khê, xoay người đi ra ngoài rót nước cho nàng.

Hắn đã ra khỏi phòng ngủ, Vu Bái vẫn đang theo dõi bóng lưng của hắn.

Túc Khê nhìn thấy tình cảnh này, trong lòng thở dài, lần này coi như xong.

Lúc Lục Hoán để tóc dài, đại đa số thời gian đều đội mũ lưỡi trai, cho nên số người nhìn thấy mặt hắn cũng không coi là nhiều, nhưng sau khi mình dẫn hắn đi cắt tóc, hắn không cần đội mũ nữa, hoàn toàn để lộ ra khuôn mặt đẹp trai kia, nếu thật sự học trên một năm ở trường của nàng, còn không biết có bao nhiêu nữ sinh gửi thư tình cho hắn.

Tai họa, tai họa quá mà.

Điện thoại của Túc Khê vang lên, bà Túc ở dưới lầu mua đồ xong, xách không nổi, bảo nàng xuống đón, nàng nói với Vu Bái rồi xoay người đi xuống lầu.

Một lát sau Lục Hoán mang hai bình nước trở về, tìm được trong hành lý của Túc Khê một cái khăn lau, đi nhúng vào bể nước rồi vắt khô, lau khô tro bụi trên bàn học và ghế cho Túc Khê.

Vu Bái nhìn thấy hắn, ngay cả hành lý mình cũng không muốn thu dọn, muốn mở lời nhưng không biết nên bắt đầu từ đâu.

Nhìn chằm chằm hắn một lúc, gò má Vu Bái ửng hồng, nhỏ giọng hỏi: “Chỗ lấy nước có nhiều người không?”

Lục Hoán còn chưa có ý thức được nàng đang nói chuyện với mình, ngẩng đầu lên thì phát hiện trong kí túc xá chỉ còn mình và nàng.

Hắn đáp: “Không nhiều.”

“Ngươi tên gì?”

Lục Hoán nhíu nhíu mày, không để ý đến nàng.

Vu Bái lại nói: “Anh chàng đẹp trai, tớ còn có một cái valy ở dưới lầu, thực sự rất nặng, còn chưa xách lên cơ, có thể giúp tớ được không?”

Đúng lúc đó, Túc Khê mang đồ lau sàn nhà và cái chổi mẹ mới mua lên đây, vừa muốn đẩy cửa đi vào, đã nghe thấy lời này, lập tức dùng trực giác thứ sáu nhạy bén của con gái cảm thấy bạn cùng phòng mới của mình đã động lòng với Lục Hoán. Nàng nhất thời có chút khó chịu.

Nhưng thằng nhóc nhà nàng đoán không ra, dù sao con gái hiện đại và con gái cổ đại tuyệt nhiên không giống nhau, con gái cổ đại động một chút là ngượng ngùng, mà phương thức biểu đạt cảm tình của con gái hiện đại chính là trực tiếp lôi kéo làm quen.

Hắn không phân biệt được, không chừng sẽ đồng ý.

Túc Khê lại cảm thấy bản thân có chút hẹp hòi, chuyển đồ cũng không phải là chuyện gì to tát, con gái đúng là sức lực yếu, nhóc nhà nàng luôn luôn giúp mọi người làm điều tốt, bản thân mình lại ghen tuông vớ vẩn.

Nếu không bản thân đi vào bảo hắn giúp đỡ Vu Bái chuyển đồ đi.

Túc Khê mới vừa đẩy cửa vào, đã thấy Lục Hoán chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn lướt qua Vu Bái: “Ngươi không có tay không có chân à?”

Túc Khê:...

Vu Bái:...

Túc Khê nghĩ thầm, nàng sai rồi, nàng đang bị ảo giác, lại cho rằng Lục Hoán giúp mọi người làm điều tốt.

Bình Luận (0)
Comment