Tôi Nuôi Lớn Một Chàng Hoàng Tử Bệnh Tật ( Dịch Full)

Chương 311 - Chương 311 - Chương 311

Chương 311 - Chương 311
Chương 311 - Chương 311

Chương 311

Sắc mặt Vu Bái lúc trắng lúc xanh, ném hành lý lên giường, tông cửa chạy ra ngoài.

Túc Khê đoán, bị như thế, nàng không chán ghét Lục Hoán là tốt rồi, tại sao lại còn thích Lục Hoán hơn nữa cơ chứ?

Nàng đi vào ngổn ngang trong gió, nhìn thấy Lục Hoán, nam sinh một mét tám lăm đang ngồi trên ghế, thấy nàng đến, lập tức đứng lên, hai mắt sáng lấp lánh tranh công: “Tất cả bàn đều lau sạch rồi.”

Túc Khê cảm thấy tư thế đứng của hắn có chút kì lạ, nói chuyện với mình nhưng lại không đứng đối diện với mình, mà là đứng nghiêng người... Nàng phát điên nói:: “... Lục Hoán, ngươi làm gì mà quay má phải về phía ta? Không! Không hôn, đừng có mơ!”

Lục Hoán yếu ớt nhìn Túc Khê, có chút thất vọng, hóa ra một lần chỉ hôn một bên má thôi sao?

Bà Túc sắp lên đến nơi rồi, Lục Hoán cũng không tiện ở lâu, hắn lau sàn nhà cho Túc Khê thật nhanh, rồi đi xuống lầu bằng một hành lang khác.

Bà Túc sau khi đi vào, thấy sự tự giác của Túc Khê mà kinh ngạc, nàng mới xuống chọn mua đồ không quá nửa giờ, Túc Khê đã trải xong gường, thu dọn xong quần áo, thậm chí còn lau chùi bàn, rửa sạch bể nước sao?

Bà Túc vui mừng đến cực điểm, cảm thấy Túc Khê cuối cùng có thể một mình làm chút việc nhà rồi, mà Túc Khê lại chột dạ.

Bà Túc căn dặn một lúc rồi rời đi, quét tước dọn vệ sinh trong ngày khai giảng cứ như vậy mà trôi qua.

Hai ngày trước khi vào học cũng chỉ là báo danh, không lên lớp, Túc Khê và Lục Hoán cùng nhau đi đến các chợ bán đồ dùng gia đình và các siêu thị cỡ lớn. bổ sung một vài thứ còn thiếu hụt trong căn hộ

Căn hộ có hai gian phòng, nàng và Lục Hoán mỗi người một phòng. Hai người rất bận rộn, nhưng cũng rất dạt dào.

Xong hết những việc này, Túc Khê đặt một con mèo vằn hổ vào trong ổ mèo, tâm trạng kích động sau khi đợi hơn nửa tháng mèo tiêm xong vắcxin phòng bệnh, ổ mèo mới được đưa tới.

Ngày mùng 5 tháng 9, lớp học chính thức bắt đầu.

Lục Hoán chuyển trường đến đây, thân phận lúc trước là lớn lên ở cô nhi viện, vì vậy không biết làm sao mà giáo viên chủ nhiệm lại đồng cảm cho hoàn cảnh của thiếu niên đẹp trai này, còn đặc biệt muốn đi xin trợ cấp cho hắn, sau khi Lục Hoán nhẹ nhàng từ chối, giáo viên chủ nhiệm mới từ bỏ ý định của mình.

Bởi vì chuyện này, lúc Lục Hoán đưa ra yêu cầu muốn ngồi chung một chỗ với Túc Khê, giáo viên chủ nhiệm gần như đồng ý không do dự--- hắn nói hắn ở thành phố này chỉ quen biết Túc Khê, giáo viên chủ nhiệm nghe đứa bé này nói như vậy, trong lòng đau đớn không thôi.

Bởi vì đã sớm nói với Hoắc Kinh Xuyên, Cố Thấm nên Lục Hoán chuyển qua, hai người cũng không ngạc nhiên lắm.

Nhưng mà vượt quá dự liệu của ba người, vào ngày Lục Hoán bước vào lớp học, lớp học của bọn họ lập tức sôi sùng sục.

Đại soái ca một mét tám lăm! So với Hoắc Kinh Xuyên còn đẹp trai hơn! Bạn cùng lớp cực kỳ phấn khích, dồn dập vây quanh, giống như nhìn thấy động vật quý hiếm trong vườn thú vậy.

Biểu hiện của nữ sinh rất rõ ràng, ngày hôm sau tất cả đều đồng loạt gội đầu.

Túc Khê:...

Tức quá mà.

Nữ sinh cả lớp đều rất hâm mộ Túc Khê, vừa khai giảng đã có thể trở thành bạn học cùng bàn với học sinh chuyển trường.

Lục Hoán vừa mới bắt đầu tham gia học tập, hiện tại có chút khó có thể thích ứng, đặc biệt là toán học, tuy đã học các loại, cửu chương toán thuật, nhưng một số kí hiệu đặc thù hắn dù sao cũng chưa bao giờ tiếp xúc qua, bắt đầu lại từ đầu vẫn rất trúc trắc gian nan.

Lúc trước tiếng Anh đã tự học qua, ngoại trừ khẩu ngữ muốn học lại từ đầu, hắn ra đã có chút nền tảng.

Cho tới Lịch Sử, Địa Lý các loại, hắn đúng là bắt đầu cực kỳ nhanh.

Mà nhanh nhất không gì bằng Ngữ Văn.

Thầy giáo dạy văn nói có sách, mách có chứng, phát hiện quốc sách nói về một số thứ, dĩ nhiên chỉ có Lục Hoán có thể đối đáp trôi chảy với thầy.

Sau khi khai giảng một tuần, Lục Hoán vẫn điều chỉnh bản thân, để bản thân mình nhanh chóng thích ứng với cuộc sông sinh hoạt vườn trường.

Sau khi tan lớp, Túc Khê nằm nhoài trên bàn, hỏi hắn: “Ngươi cảm thấy thế nào?”

So với những người ngủ gật xung quanh, nằm bò lên bàn, Lục Hoán quả thực vẻ mặt sáng láng, hắn vừa chép từ vựng, vừa nói: “Nơi này không có quyền thế thứ bậc, ngươi lừa ta gạt, ta cảm thấy rất tốt.”

Ở Yến quốc, cho dù là ai muốn kết giao với hắn, đều ít nhiều có mục đích.

Đám người qua đường C đến nhờ vả hắn, là hi vọng nhận được sự che chở từ hắn. Đám người Vạn Tam Tiền, Trọng Cam Bình hợp tác với hắn, là hi vọng thu được lợi ích từ hắn, mà đám người Binh bộ Thượng thư thì không cần phải nói, quân với thần, khoảng cách như rãnh trời.

Bình Luận (0)
Comment