Tôi Nuôi Lớn Một Chàng Hoàng Tử Bệnh Tật ( Dịch Full)

Chương 312 - Chương 312 - Chương 312

Chương 312 - Chương 312
Chương 312 - Chương 312

Chương 312

Nhưng bên cạnh các bạn học mười bảy mười tám tuổi này, tâm tư lại đơn thuần khiến Lục Hoán cảm thấy có chút khó mà tin nổi.

Có tới gần hắn cũng là bởi vì hắn đẹp trai, có khi là vì chép bài tập của hắn, những cái khác còn thuần túy hơn nữa.

Giữa người và người không phân chia trên dưới, không ràng buộc lợi ích.

Tự do mà bình đẳng.

Túc Khê mỉm cười, tự đáy lòng vì Lục Hoán mà cảm thấy vui vẻ.

Nàng lúc trước còn có chút thấp thỏm sợ sệt Lục Hoán bởi vì mình mà đi tới thế giới này, nhưng lại có ấn tượng không tốt với thế giới này. Nhưng bây giờ xem ra, trừ mình ra, hắn vẫn có thể có càng nhiều thứ hữu ích từ thế giới này.

“Khai giảng một tuần rồi, đêm nay rủ Hoắc Kinh Xuyên và Cố Thấm, đến nhà chúng ta ăn lẩu đi.” Túc Khê nói.

Lục Hoán cười nói: “Được.”

Trước kia ba người thành một nhóm, bởi vì sự xuất hiện Lục Hoán, nghiễm nhiên đang biến thành bốn người một nhóm.

Đối với sự việc lần này Cố Thấm rất vui mừng khi nhìn thấy thành quả, tuy không phải là của mình, nhưng cả ngày nhìn thấy anh chàng đẹp trai bổ mắt cũng tốt, nhưng Hoắc Kinh Xuyên lại không sảng khoái như vậy, luôn cảm thấy có loại một cảm giác bạn bè bị Lục Hoán cướp đi.

Lục Hoán đưa thẻ từ mở cửa cho hai người, sau đó cùng Túc Khê đi siêu thị mua nguyên liệu nấu lẩu.

Hoắc Kinh Xuyên và Cố Thấm quét thẻ vào cổng đi vào căn hộ, ở trong căn hộ của hai người liếc nhìn, Hoắc Kinh Xuyên nghi ngờ nói: “Ta cứ luôn nghi ngờ Lục Hoán là phú nhị đại, phòng này mặc dù là thuê, một tháng tốn cũng nhiều tiền chứ? Hơn nữa hắn còn học ngoại trú, không ở ký túc xá tốt như vậy, lại ở bên ngoài thuê phòng.”

Cố Thấm vặn tay cầm của một căn phòng ngủ trong đó, phát hiện không thể vặn được, khó hiểu nói: “Lẽ nào hắn là và người khác thuê chung? Ta thấy phòng vệ sinh có đồ của nữ sinh.”

Hoắc Kinh Xuyên không có nhạy cảm như Cố Thấm, nói: “Có thể là người thân của hắn?”

Hai người mở ti vi, buồn bực ngán ngẩm chờ Túc Khê và Lục Hoán về.

Trong siêu thị.

Lục Hoán đẩy xe, bỏ nguyên liệu nấu ăn vào trong xe, Túc Khê đi ở bên cạnh hắn, dành thời gian mở điện thoại ra xem phim truyền hình gần đây.

Lục Hoán đành phải dẫn nàng đi

Túc Khê hoàn toàn không cần nhìn đường, trong lòng đắc ý, nếu cùng mẹ nàng đi dạo siêu thị như vậy, mẹ của nàng nhất định sẽ lấy điện thoại của nàng! Có bạn trai rất tốt!

Lục Hoán liếc nhìn màn hình trên điện thoại của nàng, thấy là sê ri phim thần tượng yêu hận tình thù ngược qua ngược lại, không hiểu nói: “Vì sao biên kịch lại viết như vậy?”

Bởi vì mới vừa hòa mình vào thế giới này, những thứ không hiểu gần đây rất nhiều, Túc Khê đều chăm chú trả lời.

Túc Khê ngẩng đầu: “Có ý gì? Không viết như vậy thì viết thế nào?”

Lục Hoán chỉ vào màn hình trong tay nàng, nói:: “Người này không phải nói yêu người này sao? Sao mới xảy ra chút hiểu lầm đã bỏ chạy rồi?”

Túc Khê vui vẻ: “Không như vậy thì sao có xung đột?”

Lục Hoán lắc đầu một cái: “Ta lúc nhỏ gần như không nơi nương tựa, Tiểu Khê đối với ta mà nói, là bạn bè duy nhất, người thân duy nhất, cũng là người yêu quý giá nhất, nếu là ta, ta muốn làm cho ngươi vui vẻ, nỗ lực đến gần ngươi hơn, đối xử tốt với ngươi hơn còn không kịp, nhưng vì sao trong phim truyền hình lại phải xảy ra nhiều hiểu lầm như vậy, giữa nam và nữ động một tí là phân tán ở trong biển người vậy?”

Lời này mà do người khác nói ra, Túc Khê sẽ cảm thấy hắn hơi tự tin quá, nhưng nếu là Lục Hoán nói, Túc Khê biết, từng chữ của hắn xuất phát từ đáy lòng.

Ở chung lâu sẽ phát hiện thằng nhóc là người rất cứng đầu.

Vẻ mặt hắn chăm chú, khịt mũi coi thường nhân vật chính trong phim truyền hình. Túc Khê ngẩng đầu nhìn hắn, trong lòng vui lên, vội vàng nhón chân lên thưởng cho gò má phải của hắn một nụ hôn nhẹ nhàng.

Phí lời, bởi vì ngươi giỏi hơn bọn họ.

Cuống họng của Lục Hoán hơi động, khả năng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, tự mình nói ra câu nói này lại được hôn nhẹ? Hắn há to miệng, lại muốn thuật lại một lần nữa.

Túc Khê có chút ngổn ngang trong gió, người này, có phải được đằng chân lân đăng đầu hay không?

Nàng che miệng hắn, bực mình nói: “Đừng càm ràm, xem đường, mua hàng!”

Bình Luận (0)
Comment