Chương 313
Trong phòng khách có một cái bàn trà, tất cả nguyên liệu nấu món lẩu mua được đều được chất đống ở trên bàn, lúc trước Túc Khê mua một cái nồi bốn người, cắm điện vào, đổ nước và gia vị nấu món lẩu vào, là có thể từ từ thả nguyên liệu vào rồi.
Lúc trước Túc Khê và Lục Hoán hai người đã từng ăn một lần, Lục Hoán chưa bao giờ ăn qua loại hình thức ăn này, cầm đũa tha thiết mong chờ nhìn, giống như đang thám hiểm một đại lục mới vậy, Túc Khê bị ánh mắt đáng yêu của hắn làm cho trái tim mềm nhũn ra, hoàn toàn không quan tâm đến việc trở về phòng làm bài tập, như vậy thì làm sao có thể thi đậu vào trường đại học trọng điểm? Vì vậy Túc Khê dốc sức quát bảo Lục Hoán dừng việc cố ý tỏ ra dễ thương lại, sớm một chút từ hai lúa cổ đại tiến hóa thành thanh niên thời đại mới có được không?
Vào lúc này Túc Khê và Hoắc Kinh Xuyên, Cố Thấm ba người vây quanh nồi lẩu, mở lần lượt từng loại nguyên liệu nấu ăn ra, Lục Hoán đi vào nhà bếp nấu ăn.
Dù sao bốn người, chỉ ăn món lẩu, không ăn cơm và thức ăn, sẽ đói bụng.
Hoắc Kinh Xuyên vô cùng gấp gáp gắp cá viên, đậu phụ bỏ vào trong nồi lẩu, Túc Khê nhanh chóng dùng đũa đánh vào tay hắn: “Khoan đã, Lục Hoán còn chưa ra đây!”
“Chúng ta ăn trước, chờ hắn đi ra lại nhúng thêm là được mà?”
“Với tốc độ của cậu, chờ Lục Hoán ra thì tất cả đều đã bị ngươi ăn sạch.”
Hoắc Kinh Xuyên bất mãn: “Túc Khê, cậu gần đây không được đâu nha, tại sao cứ nghĩ đến lợi ích của người ngoài không quan tâm đến người nhà vậy, cậu và Lục huynh quen biết bao lâu, chúng ta quen biết bao lâu? Cậu làm gì mà bảo vệ hắn như bảo bối thế? Là huynh đệ nên để tớ ăn trước!”
Túc Khê: “... Quên đi, ăn đi ăn đi, xong no chết đi, tớ xuống bếp phụ đây.”
Hoắc Kinh Xuyên lúc này mới cảm thấy vui vẻ, hát khẽ gắp toàn bộ cá viên và đậu phụ mà hắn thích nhất bỏ vào trong nồi lẩu.
Lục Hoán cũng thích ăn cái đó, Túc Khê còn đặc biệt mua hai túi, thấy Hoắc Kinh Xuyên bỏ tất cả vào một lần, nàng giận không có chỗ phát tiết, đứng dậy đi xuống bếp.
Lục Hoán đang mang tạp dề, quay đầu lại nhìn nàng, trong mắt tất cả đều là ý cười, hắn nói: “Người tới nhà là khách, để hắn ăn đi.”
Mặc dù cá viên và đậu phụ đã bị Hoắc huynh ăn hết, nhưng trong lòng hắn vẫn cảm thấy rất vui vẻ.
Túc Khê đi tới phía sau lưng hắn, giúp hắn buộc lại tạp dề, nói với hắn: “Không cần khách sáo với Hoắc Kinh Xuyên, xào khoai tây sợi là được rồi, hắn từ nhỏ đã ăn uống chùa ở nhà ta mãi rồi.”
Trong lòng Lục Hoán có chút hâm mộ Hoắc Kinh Xuyên, hắn nói: “Bầu không khí trong nhà nàng thật tuyệt, thảo nào Hoắc huynh thích đến.”
Túc Khê đã dạy Lục Hoán cách sử dụng bếp gas.
Lục Hoán lớn lên ở Phủ Ninh Vương, người khác chưa từng làm việc nặng nhưng tất cả hắn đều đã trải qua, vì vậy nấu cơm cũng rất thành thạo, chỉ là ở Yến quốc tất cả đều dùng kệ bếp củi rơm nấu cơm, ở đây là lần đầu tiên hắn tiếp xúc với bếp has. Mùi vị món ăn hắn làm có một chút khác biệt với Túc Khê, có điều ăn vẫn rất ngon, một tuần này hai người cũng không thích đi căng tin ăn cơm, sau khi tan học sẽ trở về nhà nghiên cứu thực đơn.
Rửa chén tất cả đều là Lục Hoán rửa, nhưng Túc Khê không nỡ, nên giúp hắn lồng chăn, dù sao những việc tương đối tỉ mĩ này hắn làm không được.
Hai người ở trong căn hộ, trải qua những tháng ngày vui vẻ.
Lục Hoán xào xong hai món ăn, Túc Khê giúp đỡ bưng mấy bát cơm đi ra, quả nhiên nhìn thấy bên cạnh bàn trà Hoắc Kinh Xuyên và Cố Thấm đã ăn xong một vòng, đang uống coca.
Nhưng ngửi thấy Lục Hoán đang xào thịt bò, mũi Hoắc Kinh Xuyên giật giật, ánh mắt sáng lên, nhanh chóng cầm đũa lên: “Tốt quá! Sau này ai gả cho Lục huynh của chúng ta đúng thật là có phúc!”
Túc Khê ngồi xuống, gõ đũa: “Ăn cơm của cậu đi, cái miệng nhỏ cả ngày cứ leo lẻo.”
Lục Hoán khoanh chân ngồi xuống sát bên Túc Khê, cười như không cười nhìn Túc Khê.
Túc Khê mềm lòng, nhanh chóng ngửa đầu nhìn trần nhà.
Món lẩu nóng hổi, bốn học sinh ăn xong đầu đầy mồ hôi.
Hoắc Kinh Xuyên vỗ bàn một cái đứng lên giống như động kinh: “Chúc mừng lớp 12! Chúc mừng món lẩu!”
Cố Thấm cũng cười đứng lên, dùng Sprite cụng ly, nói: “Qua trận này phải dành thời gian học tập, tớ muốn thi đậu trường trường đại học trọng điểm của thành phố A! Khê Khê, cậu muốn thi trường nào? Nghĩ xong chưa?”
“Trước mắt thì chưa.” Túc Khê một tay chống cằm, duỗi một tay đưa ly ra, vô cùng lười nhác cụng ly cùng bọn họ, nói: “Hy vọng có thể là ở một thành phố.”
Hoắc Kinh Xuyên cúi đầu hỏi Lục Hoán: “Lục Hoán, cậu thì sao? Cảm giác kết quả học tập của cậu không tốt?”