Chương 314
Túc Khê suýt chút nữa cười phun nước ra ngoài, mắng: “Còn chưa thi mà, làm sao ngươi biết kết quả học tập của Lục Hoán không tốt? Tớ nói cho cậu biết Hoắc Kinh Xuyên, đến lúc đó nếu hắn thi điểm cao hơn cậu, cậu đừng có mà khóc!”
Hoắc Kinh Xuyên không phục: “Tớ dù gì cũng là top 100 toàn khóa.”
Lục Hoán cười, đứng lên, cụng ly với bọn họ, uống một hơi cạn sạch, nói: “Ta mong mọi người ngồi đây đều vô lo vô nghĩ.”
“Nè nè.” Hoắc Kinh Xuyên nói: “Nói chuyện từ sáng đến tối tỏ vẻ nho nhã, tóc ngươi đã cắt ngắn rồi, đừng xuyên hồn vào kịch cổ trang nữa!”
Túc Khê ha ha cười lớn.
Lục Hoán bất đắc dĩ nhìn nàng một cái, ngồi xuống.
Đối với Lục Hoán mà nói, Túc Khê không chỉ mang cho hắn một cái đèn lồng, một tô mì, mà còn cả một thế giới tươi sáng.
Trước đây Lục Hoán chưa bao giờ nghĩ tới, một người lại có thể sống như vậy, bên cạnh có người yêu, có bạn tốt, mở TV ra xem các chương trình vui nhộn, món lẩu chua chua cay cay phun đầy hơi nóng, mọi người cười cười nói nói, cùng chọc nhau cười, hoàn toàn không lo lắng kế sinh nhai ngày mai, mưu toan sau này.
Hắn ở bên cạnh Túc Khê mỗi một phút mỗi một giây, đều cảm thấy thoải mái, cảm giác mình dường như đang tham lam có được cuộc sống nhân gian trên người nàng.
Sặc coca, lúc Lục Hoán lần đầu tiên uống cảm giác trong dạ dày phần phật điên cuồng nổi bong bóng, sợ bị Túc Khê cười nhạo là nhà quê tới từ Yến quốc, nên không dám nói, uống nhiều lần, hắn mới quen loại đồ uống có ga này. Hắn càng ngày càng hòa nhập vào triều đại này rồi..
Hắn uống một hớp, thấy khóe miệng Túc Khê dính dầu mỡ, khóe mắt mỉm cười, lấy khăn giấy duỗi tay lau sạch cho nàng,
Hoắc Kinh Xuyên luôn luôn không lanh lợi, còn chưa ý thức được chuyện gì, mà Cố Thấm nhìn Lục Hoán, lại nhìn Túc Khê đang vùi đầu ăn, chỉ cảm thấy chỗ nào đó có điểm không đúng.
Ăn lẩu xong, theo thường lệ lại là Lục Hoán thu dọn.
Cố Thấm cũng được, còn có thể giúp đỡ lau bàn, Hoắc Kinh Xuyên hoàn toàn chẳng muốn đụng vào cái gì, xoa cái bụng ngồi phịch ở trên ghế sofa không nhúc nhích, còn sai khiến Lục Hoán lấy thêm một chai coca đến.
Túc Khê tức giận đến đạp hắn một phát.
Lục Hoán không thèm quan tâm hắn: “Nam tử hán đại trượng phu có tay có chân, suốt ngày mất tinh thần uể oải suy sụp còn ra thể thống gì, sẽ không có ai muốn gả cho ngươi.”
Túc Khê cười ha ha phụ hoạ: “Đúng thế!”
Hoắc Kinh Xuyên: “...Há, như vậy sao! Hai người các cậu cùng nhau sỉ nhục tớ! Túc Khê cậu là bạn thân của tớ hay là bạn thân của cậu ta đấy hả?”
Túc Khê không để ý tới hắn, xoay người đi vào bếp giúp Lục Hoán rửa chén.
Đến tám, chín giờ tối, Hoắc Kinh Xuyên và Cố Thấm cũng lười về kí túc xá trường học, ngồi trên thảm trải sàn trước sô pha, nhìn về một đống đồ ăn vặt trên khay trà, tắt đèn, phòng khách đen kịt một màu, kết nối ti vi với máy tính bảng để bật màn hình chiếu, bốn người cùng xem một bộ phim kinh dị của Hàn Quốc.
Túc Khê và Cố Thấm ngồi ở giữa, Lục Hoán mặc áo khoác vào, ngồi bên phải Túc Khê.
So với phim thần tượng nói chuyện yêu đương, Lục Hoán rất si mê chuyên mục thế giới động vật, tìm tòi khoa học các loại, đối với loại phim kinh dị này cũng bình thường thôi, bởi vì căn bản không dọa được hắn. Ba người bên cạnh sắc mặt tái nhợt, sợ đến hồn bay phách tán, hắn nhìn cảnh hung thủ lén lút tiến vào dưới giường của nữ chủ nhân trong phim, khuôn mặt ngây ra.
Nữ chủ nhân nửa đêm phát hiện tay nắm cửa bị lay động, ngoài cửa có người.
Ba người bên này sợ kêu to lên, Cố Thấm và Hoắc Kinh Xuyên ôm đầu kêu thảm thiết, Túc Khê sợ đến mức ôm eo của Lục Hoán, dúi đầu vào trong lồng ngực của hắn.
Tai của Lục Hoán đỏ lên!
Có thể như vậy sao?
Hắn đột nhiên thích phim kinh dị rồi.
Khóe môi Lục Hoán cong lên, xoa xoa đầu Túc Khê, nói: “Đồ giả, có ta đây.”
“Đừng nói chuyện!” Túc Khê đang cố gắng chen về phía hắn, hận không thể coi hắn là cái gối cầm lên che tầm mắt của chính mình, Lục Hoán có chút dở khóc dở cười, chủ động giơ tay lên, cho nàng túm lấy cánh tay của mình, chỉ lộ ra một chút khoảng trống, xem một chút xíu góc màn hình.
Không thể không nói ngồi bên cạnh Lục Hoán xem phim kinh dị, phim này đã trở nên không còn kinh khủng nữa rồi.
Nhưng tiếp theo Hoắc Kinh Xuyên bất thình lình một câu: “Các cậu xem cửa sổ bên kia kìa, sao lại có bóng người.”
“Aaaaa Hoắc Kinh Xuyên cậu bị bệnh thần kinh à?” Cố Thấm và Túc Khê đều sợ quá phát khóc, hồn bay phách tán.