Tôi Nuôi Lớn Một Chàng Hoàng Tử Bệnh Tật ( Dịch Full)

Chương 315 - Chương 315 - Chương 315

Chương 315 - Chương 315
Chương 315 - Chương 315

Chương 315

Sau một trận náo loạn, đã đến đêm khuya, sáng sớm ngày mai còn phải lên lớp sớm tự học, bốn người cũng không thể xem quá muộn. Cố Thấm dụi dụi mắt đẩy lùi cơn buồn ngủ. Trong căn hộ hai phòng, hai cô bé một phòng, Lục Hoán một phòng, Hoắc Kinh Xuyên vô cùng lập dị cho rằng hai tên đực rựa không thể ngủ cùng nhau, bèn chiếm cứ ghế sô pha.

Hạ tuần tháng chín thời tiết dĩ nhiên vô cùng mát mẻ, lá vàng chậm rãi rơi xuống, áo ngủ của Túc Khê đã đổi thành áo tay dài dệt lông xù.

Cố Thấm có thể đã chơi rất vui, lúc ngủ còn gây ra tiếng động ùng ục nhẹ nhàng, Túc Khê không buồn ngủ, kéo gối, đi chân đất, rón rén đẩy cửa phòng Lục Hoán ra.

Ánh trăng từ khe hở rèm cửa sổ chưa bao giờ kéo lên chiếu vào, Lục Hoán một tay gối lên đầu, cũng chưa ngủ.

Hắn ngồi xuống nói: “Sao không mang dép lê? Trên đất lạnh.”

“Xuỵt.” Túc Khê ném gối lên trên giường hắn, bò lên trên giường của hắn, nói: “Hai người họ ngủ rồi, dừng đánh thức bọn họ.”

Lục Hoán cũng mặc áo ngủ Túc Khê mua cho hắn lúc trước, từ trường bào quần áo trong màu trắng, đổi thành loại phim hoạt hình tay áo dài quần dài này, lúc đầu hắn còn chưa quen, nhưng bây giờ đã thành thói quen rồi.

“Ngủ không được à?” Lục Hoán cúi đầu nhìn Túc Khê.

Túc Khê nằm xuống một bên giường, ôm eo của hắn, nhắm hai mắt mềm nhũn nói: “Ừ, có thể do ăn no quá, dạ dày không thoải mái.”

Lục Hoán cũng nằm xuống, cách lớp áo ngủ của Túc Khê giúp đỡ Túc Khê đè xuống. So với nam sinh trường học vai không thể khiêng đồ nặng, bàn tay của hắn vô cùng mạnh mẽ, lòng bàn tay ấm áp đè lên bụng của Túc Khê, khiến Túc Khê cảm thấy ấm áp, khẽ thở phào nhẹ nhõm.

Túc Khê mở mắt ra, phát hiện Lục Hoán nằm nghiêng, đang nhìn nàng mà không hề chớp mắt.

Gò má nàng đột nhiên nóng lên: “Làm gì nhìn ta như vậy?”

Mang tai Lục Hoán hơi ửng hồng: “Ta chỉ nghĩ, trong phòng không phải đang mở máy điều hòa sao, nhưng sao lại nóng như vậy?”

Túc Khê nói: “Bên trong đầu óc ngươi đừng có nghĩ tùm lum tùm la nữa, nếu khhắn sẽ đi ra ngoài.”

“Ta không nghĩ gì hết.” Lục Hoán đưa hai ngón tay lên, tự chứng minh thuần khiết: “Trước khi chưa lập gia đình, ta sẽ không làm bất cứ chuyện gì với nàng.”

Hắn vuốt ve tóc của Túc Khê, nói: “Dưới cái nhìn của ta, nàng vẫn còn nhỏ.”

Túc Khê toàn thân không thoải mái, nhẹ giọng lại nói: “Đừng dùng loại ngữ khí người lớn này mà nói chuyện với ta nha, trước kia ngươi còn chưa xuyên tới, ta mới thấy ngươi nhỏ xíu í.”

Lục Hoán không phục lắm, vươn lật người chống hai tay lên, ở bên trên người của Túc Khê. Hắn vẫn cố gắng giữ khoảng cách, để cơ thể vẫn chưa tiếp xúc với Túc Khê, nhưng chỉ là hơi thở phấn chấn phồn thịnh thuộc về con trai đang phả vào mặt, Túc Khê hô hấp không thoải mái. Nàng nhanh chóng ổn định nhịp tim, mở to hai mắt nhìn hắn.

Ánh trăng chiếu vào từ cửa sổ, chiếu vào gương mặt tuấn tú trắng nõn của hắn, và rơi xuống vành tai đang đỏ ửng.

Vai con trai vốn rất rộng, cánh tay chống bên người mình cũng rất rắn chắc.

Hắn rất nhẹ nhàng, thậm chí hai tay chống trên gối rất cẩn thận không đè lên tóc mình.

Túc Khê say mê nhìn Lục Hoán, trong lòng bỗng nhiên rất muốn ôm ấp hắn, muốn hôn môi hắn.

Trước kia không phải đã từng nói, đối với việc nam nữ chính hôn môi trong phim truyền hình cũng không quá hiểu biết, hai đôi môi chạm vào nhau thôi mà, có cái gì tốt đâu mà hôn, nhưng nàng bây giờ lại giống như đang chịu sự mê hoặc vậy, muốn nhanh chóng tựa vào trong lồng ngực của hắn, ngày mai không rời giường, sau này không đi học, cứ như vậy ôm hắn thật chặt.

Hóa ra thích là loại cảm giác này sao, Túc Khê nghĩ thầm, thực sự là vô cùng kỳ diệu.

Túc Khê mặt đỏ tới mang tai quay mặt đi: “...Không nhỏ nữa.”

Lục Hoán nhìn nàng, yết hầu theo bản năng giật giật, hắn cố gắng kiềm chế, nghiêng người nằm xuống bên cạnh nàng, một tay ôm lấy nàng: “Có thể ngủ như vậy không?”

Túc Khê chui vào trong lồng ngực của hắn, nhắm mắt lại, khóe môi nhếch lên nói: “Có thể.”

Lục Hoán ôm chặt eo của nàng, phát hiện eo nàng rất nhỏ, mặc dù không đến nỗi nhẹ nhàng nắm chặt, nhưng cách một lớp áo ngủ, dường như cũng có thể cảm nhận được da thịt nhẵn nhụi của nàng.

Không được, không thể nghĩ đến những chuyện này, Lục Hoán đọc thầm mấy lần sắc tức là không.

Hắn nghe thấy Túc Khê bên cạnh ngáp một cái, hỏi: “Ngươi gần đây vẫn học thể dục thể thao qua truyền hình chứ?”

Lục Hoán học thể dục thể thao qua truyền hình hơi khó khăn, dù sao bạn học cùng trường đều học từ nhỏ, hắn giữa đường nhảy vào, còn chưa từng làm qua, mấy ngày nay Túc Khê ở nhà dạy hắn một lần, cũng may năng lực đã gặp qua là không quên được của hắn rất mạnh, xem hai lần đại khái đã học được rồi.

Bình Luận (0)
Comment