Chương 316
Lục Hoán nói: “Sắp xong rồi, tuần sau là nội dung gì? Mạt chược sao?”
Túc Khê và hắn liệt kê ra một danh sách, một tuần dạy hắn một hạng mục bên ngoài sách giáo khoa của thế giới này.
“Đúng, mẹ của ta rất thích chơi mạt chược, sau này ăn tết dẫn ngươi về nhà, ngươi biết đánh mạt chược có thể thêm điểm.”
Lục Hoán cười cợt, nói: “Quan trọng nhất, chính là thi cùng trường đại học.”
Hắn cũng có thể hiểu được cơ chế của đại học ở thế giới này, đợi sau khi lên đại học, không phải đi học cả ngày, mà là chương trình học tự chọn, đến lúc đó hắn có thể qua lại giữa Yến quốc và thế giới này.
Kế hoạch như vậy, hắn và Túc Khê đều tràn đầy chờ mong đối với tương lai sau này.
Túc Khê mở mắt ra, bốn mắt nhìn nhau cùng Lục Hoán, trong lòng cảm thấy rất chân thật.
Thằng nhóc khiến cho người ta cảm thấy nói như thế nào đây nhỉ, thật giống như gối đầu mình lên trên cánh tay của hắn, vừa thoải mái vừa ấm áp, cho dù tương lai có trở ngại gì, hắn tuyệt đối sẽ nắm tay của mình, gắt gao không buông ra, dẫn theo người kia cùng nhau đi về phía trước.
Lục Hoán cũng nhìn Túc Khê, ánh trăng trên lưng hắn, Túc Khê vừa vặn đón ánh trăng. Ánh trăng nhợt nhạt chiếu vào khuôn mặt sạch sẽ trắng nõn của Túc Khê, lông mi của nàng phủ một bóng nhỏ dưới mí mắt.
Nàng cong cong khóe môi nhìn hắn, tâm Lục Hoán đều tan chảy.
“Còn có một việc.” Lục Hoán chờ mong nói: “Chưa thành hôn cũng có thể như vậy sao?”
Túc Khê còn chưa có phản ứng lại, hắn nói “như vậy” là việc gì.
Chỉ thấy đầu của hắn bỗng nhiên áp sát vào thật nhanh, ấn xuống như chuồn chuồn lướt nước ba nụ hôn đặt xuống lần lượt là trán của nàng, chóp mũi và trên môi.
Hôn xong, Lục Hoán vùi mặt vào gối, mang tai đỏ ửng.
Túc Khê bỗng nhiên có chút ghét bỏ, cảm thấy hắn rất vô dụng, trừng mắt nhìn, hỏi hắn: “Ngươi chẳng lẽ chưa từng thấy người khác hôn môi sao? Chưa từng ăn thịt heo dù sao cũng phải thấy heo chạy chứ?”
Lục Hoán cảm thấy lúc nãy đã vượt quá chuẩn mực rồi, nhưng tuyệt đối không ngờ Túc Khê còn có chút ghét bỏ. Hắn ôm chặt Túc Khê mờ mịt hỏi: “Phải như thế nào?”
Nàng bỗng nhiên cảm thấy Lục Hoán không được, mình còn biết nhiều hơn Lục Hoán, dù sao cũng đã xem qua vô số phim truyền hình.
Hơi thở của hai người gần nhau, nhiệt độ bỗng nhiên tăng cao.
Lục Hoán ngừng thở nhìn Túc Khê, giống như say mê vậy, bỗng nhiên không đầu không đuôi hỏi: “Tiểu Khê, nàng thật đẹp, ta rất thích nàng.”
“... Ta cũng thích ngươi.” Túc Khê bỗng nhiên phá hỏng việc, nghĩ thầm quên đi, để Lục Hoán biết mình giỏi hơn hắn, hắn sẽ phiền muộn hơn mấy ngày.
Túc Khê tự nhận vô cùng hiểu chuyện, ngược lại vùi đầu vào trong lồng ngực Lục Hoán, cười nói: “Nhưng ngươi trước tiên phải học cách hôn môi đi.”
Nửa tháng sau khi khai giảng lớp 12, trên bảng đen đã bắt đầu đếm ngược đến kì thi đại học, cổng lớn của trường học cũng giăng biểu ngữ với tiêu đề: “Ngày hôm nay không học, ngày mai chỉ có đi bốc vác”, tất cả mọi người đang dần dần cảm thấy bầu không khí trở nên khẩn trương hơn.
Bước chân của học sinh từ nhà ăn đến trên phòng học đều trở nên vội vã hơn, rất nhiều người lúc nghỉ trưa cũng không ngủ, làm bài tập ở trong phòng học.
Lục Hoán đến trường học này, lớp này, nửa tháng đầu đã gây ra rất nhiều chủ đề, rất nhiều nữ sinh lớp khác đều chạy tới nhìn hắn, đến gần hắn cũng không biết bao nhiêu mà đếm.
Nhưng sau khi nửa tháng đầu mới mẻ qua đi, mọi người từ từ tập mãi thành quen với việc có thêm một đại soái ca ở lớp này.
Thứ nhất là trường này là trường trung học phổ thông trọng điểm, bọn học sinh vẫn xem học tập là nhiệm vụ hàng đầu, đều khá là có kỉ luật. Thứ hai là, mặc dù có mượn cơ hội đến gần tương tự như Vu Bái, Lục Hoán cũng không phản ứng quá, hắn còn cảnh giác vạn phần so với Túc Khê.
Nửa tháng sau, bạn cùng lớp nhìn thấy Lục Hoán đang giúp đỡ Túc Khê trực nhật lau bảng, cũng đã bình tĩnh hơn.
Túc Khê và Lục Hoán cùng nhau học mọi thứ, một tuần dạy hắn một chuyện mới trong thế giới hiện đại, từ thể dục thể thao trên ti vi cho đến chơi mạt chược, chơi giết người sói và trượt patin, Lục Hoán học cái gì đều rất nhanh,, hơn nữa trừ khi bên kia Yến quốc có chuyện gì, hắn đều ở chỗ này, có đầy đủ thời gian, chỉ cần từ từ học…
Hắn càng ngày càng giống thanh niên của thế kỷ hai mươi mốt, cũng càng ngày càng hòa nhập vào thế giới này.
Lúc vừa tới thế giới này, việc hắn không quen nhất không gì bằng thuê xe. Ngồi ở trên bốn bánh xe giống như xe ngựa đang trôi đi trên đất, thế giới quan của Lục Hoán chịu đả kích nặng nề.