Chương 317
Nhưng sau khi đã quen, Lục Hoán nhanh chóng bắt đầu nghiên cứu các loại xe.
Đây đại khái là sở thích mà tất cả con trai đều không khống chế được, có sự yêu thích mãnh liệt đối với các loại máy móc gì gì đó.
Hắn còn lên mạng mua sắm robot quét dọn và một ít mô hình, rồi mở ra để nhìn bên trong rốt cuộc là cấu tạo ra sao.
Chủ nhật thảnh thơi hơn, không phải làm bài tập, Túc Khê ngồi trên ghế sofa xem phim, hắn ở ngay bên cạnh nghiên cứu--- Túc Khê quả thực có một chút hâm mộ hắn, bởi vì trước đây chưa bao giờ tiếp xúc với nền văn minh hiện đại, cho nên khi hắn đến nơi này, đồ vật mới mẻ quả thực nhiều lắm.
Một vài đồ vật trong mắt Túc Khê và Hoắc Kinh Xuyên bọn họ xem là bình thường không có gì lạ, ví dụ như lò sưởi, hắn đều không nhịn được tháo dây tóc trung gian bên trong ra xem một chút.
Đã như thế, thế giới của Túc Khê đối với Lục Hoán mà nói, có rất nhiều nơi có thể thăm dò.
Ở cùng với Túc Khê, rất nhanh, Lục Hoán đã không còn giống như lúc bắt đầu, hoàn toàn không hợp với thế giới này.
Ngoại trừ lời nói lúc nói chuyện, đối nhân xử thế, vẫn bảo tồn phong tục của Yến quốc, hắn đi tới chỗ nào, người đi đường đều chỉ có thể cho rằng hắn là hotboy trung học nào đấy, hoặc là tiểu minh tinh nào đấy.
Đối với lần này không thể không nói trong lòng là Túc Khê rất chân thật.
Trước hai cái thế giới vẫn chưa thể tiến hành nối liền, nàng có rất nhiều lo lắng, nhưng sau đó mới phát hiện, hóa ra nàng đều lo lắng vô ích.
Không tồn tại chuyện hai thế giới vĩnh viễn không cách nào gặp mặt. Bởi vì hắn sẽ cố gắng hoàn thành nhiệm vụ để đi tới thế giới của nàng.
Cũng không tồn tại chuyện hắn ở bên trong thế giới của nàng, hoàn toàn không hợp, cuối cùng không thể làm gì khác hơn là cùng nàng mỗi người đi một ngả. Bởi vì hắn sẽ cố gắng hòa nhập, nỗ lực ở một thế giới hoàn toàn xa lạ để có được phương thức sinh sống của người bình thường. Mà đã là việc hắn quyết tâm làm, cuối cùng nhất định sẽ thành công.
Lục Hoán hắn chưa bao giờ làm nàng lo được lo mất, lo lắng sợ sệt.
Trước đây thằng nhóc giống như cái bánh bao, từ một người giấy, từ từ dùng thời gian bổ khuyết để trở thành một người có máu có thịt, có nhiệt độ ở trong lòng nàng.
Cũng là mãi đến tận khi hắn đến với thế giới của nàng, nàng mới ý thức được những chuyện này... Hắn không chỉ là lúc có tâm sự đỉnh đầu sẽ nổi bong bóng, lúc vui vẻ đỉnh đầu sẽ xuất hiện mặt trời, lúc buồn đỉnh đầu sẽ có mây đen dày đặc, càng đang sống sờ sờ đứng ở trước mặt mình, là một thiếu niên phẩm chất vô cùng tốt, hiền lành thẳng thắn, bướng bỉnh kiên trì.
Túc Khê mỗi ngày nhìn thấy Lục Hoán đều cảm thấy ấm áp trong tim, vô cùng thỏa mãn.
Dường như vừa có sức lực, lại có dũng khí. Cho dù tương lai biến đổi thất thường ra sao, cũng không đủ làm cho nàng sợ hãi.
...
Ngày chủ nhật này, Túc Khê định đem con mèo về nhà, con mèo bị nhốt trong lồng sắt, bởi vì là đi taxi về, đại khái vẫn sợ hãi, kêu meo meo.
Túc Khê rất xúc động, nói với cha mẹ mình đến nhà Cố Thấm làm bài tập. Thực ra, trời vừa sáng đã chờ ở căn hộ bên này, nàng xách lồng sắt và con mèo tới ban công, trên ban công đã chuẩn bị cát mèo và thức ăn cho mèo từ sớm.
Lồng sắt vừa mở ra, con mèo nhỏ bụ bẫm cảnh giác nhìn bốn phía, từ từ đi ra, thịt mỡ trên bụng nhỏ run rẩy.
Tim Túc Khê đều tan chảy vì sự dễ thương đó, ôm lấy, ôm vào trong lòng sờ sờ cái đầu nhỏ của nó, xoa bóp khuôn mặt béo phì của nó,
Lục Hoán mua xong đồ ăn từ bên ngoài trở về thì nhìn thấy cảnh này, thấy Túc Khê ôm con mèo vào trong ngực, vừa sờ vừa hôn, ngay cả cạnh cửa truyền đến tiếng vang, hắn trở về nàng đều không nghe, Lục Hoán thay giày đi tới, Túc Khê còn đang xúc động vân vê móng vuốt của con mèo... Lục Hoán nhanh chóng ho một tiếng, hỏi nàng: “Ta mua tôm, buổi trưa ăn tôm không?”
Túc Khê ngẩng đầu nhìn hắn, vui mừng gọi hắn lại đây: “Nhanh nhanh nhanh, đặt cho nó cái tên.”
Lục Hoán đặt đồ ăn ở nhà bếp, đi tới, ngồi xổm xuống trước mặt nàng và con mèo, vén ống tay áo lên vừa muốn ôm con mèo, đã thấy con mèo kia bỗng nhiên xù lông, nhát gan chạy về lồng sắt.
“...” Lục Hoán liếc nhìn nó, nói: “Đặt tên là nhát gan đi.”
“Đừng sợ, người đó rất tốt, không hung dữ.” Túc Khê cười nói với con mèo.
Nàng đưa tay luồn vào trong, xoa xoa đầu con mèo, suy nghĩ chốc lát, ngẩng đầu lên nhìn Lục Hoán, giải quyết dứt khoát: “Gọi là To Gan là được rồi.”
Lục Hoán liếc nhìn con mèo nhỏ đang co lại thành hình tròn trong lồng tre: “... Ngươi chắn chắn chứ?”