Tôi Nuôi Lớn Một Chàng Hoàng Tử Bệnh Tật ( Dịch Full)

Chương 318 - Chương 318 - Chương 318

Chương 318 - Chương 318
Chương 318 - Chương 318

Chương 318

To Gan rất nhanh hòa nhập vào cuộc sống trong căn hộ này, nhưng không biết tại sao, nó có chút e ngại Lục Hoán, hễ là nơi Lục Hoán xuất hiện, nó đều cong đuôi chạy trốn thật nhanh, Lục Hoán gọi tên của nó một tiếng, nó sẽ nhanh chóng trốn tựa như trốn vào trong lồng ngực của Túc Khê.

Đối với lần này, Túc Khê và Lục Hoán khá bối rối. Đại khái là ở chung dưới mái hiên hai sinh vật nam tính trong đó lại bất hòa.

Túc Khê để Lục Hoán cho To Gan ăn, thân cận với nó một chút, nhưng hễ Lục Hoán trút thức ăn vào bát, nó một mực không đụng vào. Cuối cùng bất đắc dĩ vẫn là Túc Khê tới đút, Lục Hoán chỉ có thể dọn phân cho nó.

Trấn Viễn tướng quân và Hoàng Thượng, cùng với người dân Yến quốc, đương nhiên không thể ngờ dược, Cửu hoàng tử của bọn họ bề ngoài phải đi trông coi Hoàng Lăng, nhưng trên thực tế mỗi ngày đều ở một thế giới khác, người có địa vị cao lại đầu hàng nhân nhượng trước người có địa vị thấp, ngồi xổm xuống dọn phân cho một con thú bốn chân cơ chứ.

Lục Hoán dự liệu quả nhiên không sai, Túc Khê lần đầu tiên nuôi mèo, cả cuối tuần luôn ở trong trạng thái hưng phấn, hận không thể đem con mèo ôm vào trong phòng để ngủ cùng.

Một tuần trong bảy ngày có sáu ngày, Lục Hoán gõ cửa phòng gọi Túc Khê dậy, lúc đẩy cửa ra, đều phát hiện con mèo mập mạp kia trương bụng, ngủ ở trên đỉnh đầu Túc Khê.

Con mèo mập lười biếng mở mắt ra, lúc phát hiện lại là thú hai chân hắn đang tiến vào, còn liếc nhìn hắn, ánh mắt vô cùng khoe khoang.

“...”

Lục Hoán tức giận.

Buổi tối vốn luôn là hai người ở trên sô pha sóng vai dựa vào nhau, làm chuyện của chính mình, sau khi con mèo mập này đến, ròng rã một tuần đều chiếm cứ đùi của Túc Khê, tự nhiên vênh váo liếm móng vuốt.

Nhưng Túc Khê còn bị vẻ dễ thương đó làm cho tâm can run rẩy.

Lục Hoán liếc mắt nhìn con mèo mập quá không thể sờ đến eo của mình, cả người đều thấp thỏm, phiền muộn suy nghĩ, đến tột cùng là có chỗ nào đáng yêu.

Hắn thực sự không nhịn được, chính xác tàn nhẫn nắm lấy da sau cổ của con mèo mập, ngăn cản cái mông của nó, đuổi nó xuống ghế sô pha.

Chú mèo mập mạp oan ức nhảy lên bàn trà, nhìn Túc Khê kêu “meo” một tiếng.

Hai tay của Túc Khê còn đang vuốt con mèo lập tức trống trơn, nhìn về phía Lục Hoán: “Ngươi đang làm gì thế?”

Lục Hoán còn oan ức hơn cả con mèo, ngã vào trong lòng nàng, đầu gối lên trên đùi nàng, cầm lấy bài thi trên khay trà đưa cho Túc Khê, nói: “Có câu không biết làm.”

Có câu không biết làm đây chính là đại sự! Túc Khê lập tức bày trận địa sẵn sàng đón quân địch: “Câu nào?”

Sau khai giảng, một tháng thi một lần, lần đầu tiên thi kết quả của Lục Hoán cũng không phải rất tốt, mặc dù hắn có thiên tư thông minh, cũng không thể trong thời gian ngắn như vậy học được tất cả nội dung của chương trình học bậc trung học phổ thông.

Tuyệt đối không ngờ, thằng nhóc ở Yến quốc mặc dù học rất giỏi, nhưng đi tới nơi này vẫn là có chút không thích ứng với mỗi môn học, xem ra ông trời mở bàn tay vàng cho hắn cũng không quá khuếch đại.

Còn bị Hoắc Kinh Xuyên cười nhạo hắn học dốt! Túc Khê nhớ lại đều muốn nện cho Hoắc Kinh Xuyên một trận.

Nàng đã muốn tranh thủ giúp đỡ Lục Hoán học bổ túc.

Túc Khê vội vã tiếp nhận bài thi và bút, tự mình tính toán trước một lần rồi giảng lại cho hắn.

Cứ như vậy Túc Khê hoàn toàn quên con mèo sạch sành sanh.

Lục Hoán một tay ôm eo của Túc Khê, khóe môi cong lên nhìn con mèo cách đó không xa.

Con mèo: ….Ở đây có người bị bệnh nè.

Hai tháng sau, cuộc tranh giành trong vô hình giữa Lục Hoán và To Gan mới dần dần chuyển biến tốt hơn, To Gan đã chịu để ý đến Lục Hoán mỗi ngày dọn phân cho nó, cuối cùng cũng nhảy xuống từ trên đầu gối của Túc Khê, nhảy lên trên đầu gối của Lục Hoán, hơi hơi thân cận với Lục Hoán một chút.

Mà Túc Khê từ tâm trạng cuồng nhiệt từ lúc mới bắt đầu, đã trở về bình thường. Mỗi ngày cũng không ôm hôn nó nhiều như trước nữa, bắt đầu dành thời gian cho Lục Hoán.

Đỉnh đầu của Lục Hoán cuối cùng cũng từ nhiều mây chuyển sang trời quang mây tạnh.

...

Bình Luận (0)
Comment