Chương 319
Sau khi Túc Khê dạy Lục Hoán sử dụng các phần mềm luyện nghe và giải toán, Lục Hoán đã dành rất nhiều thời gian ở trên đó. Hắn phải khắc khổ hơn so với bất kì ai đều, đại đa số bạn học, bao gồm cả Túc Khê đến lớp 12 vẫn còn muốn ngủ, lười biếng, từ chối xuống gường, nhưng hắn có thể là do thói quen hành quân, chưa từng có việc dậy trễ này.
Hắn mỗi ngày đều chăm chỉ không ngừng, chong đèn giải đề.
Bản thân làm xong một lần, còn đốc thúc Túc Khê làm một lần.
Lúc thi học kỳ, hắn tiến bộ nhảy vọt so với lần đầu tiên thi.
Hắn thi xếp thứ 113 toàn khối, vừa vặn xếp trên Hoắc Kinh Xuyên.
Lần này Hoắc Kinh Xuyên không cười được nữa rồi.
Mà Túc Khê vốn là lười nhác quen rồi, kết quả học tập di động từ năm vị trí đầu đến thứ 30 của lớp, dưới sự giám sát và ép buộc làm bài tập của hắn, khổ không thể tả, nhưng kết quả lại tốt, nàng thi học kỳ dĩ nhiên là kết quả học tập cao nhất từ trước tới nay, đứng thứ hai cả lớp.
Cha mẹ nàng đều sợ ngây người.
Thời tiết trở lạnh, tuyết đã rơi xuống, trường học như cái thế giới tách biệt, không buồn không lo, để Lục Hoán trải qua một quãng thời gian cực kỳ khó quên.
Đã là lớp 12, nên không có nghỉ đông.
Ăn tết chỉ được nghỉ bảy ngày, bảy ngày này Túc Khê cũng không có cách nào ở căn hộ, phải về nhà.
Lục Hoán bèn giúp nàng thu dọn đồ đạc, định đưa nàng về nhà.
Trước khi trở về, hắn trước sau như một mỗi đêm đều lộ diện ở Đài Sơn hành cung. Nửa năm qua hắn sao chép kinh văn đã chất thành một đống, hắn sắp xếp hai người hầu khiêng đặt trong điện khác.
Bên này Đài Sơn tuyết cũng rơi, bay lả tả, băng tuyết ngập trời bay trên mái hiên.
Nửa năm qua Lục Hoán không cắt tóc, sắp tới Túc Khê giúp hắn tết tóc ở mang tai, sau khi trở lại bên này Yến quốc, vừa vặn có thể cột. Hắn thay trường bào thêu rồng, mở cửa điện đã đóng thật lâu ra, đi ra ngoài bàn giao công việc với Vũ Lâm Vệ.
Nhưng còn chưa đi được hai bước, chợt nghe trên sườn núi thanh âm đang cố gắng đi càng nhanh càng tốt, là người từ trong kinh thành đến.
Hết sức bất thình lình, đêm này từ trong kinh thành truyền đến một tin tức quan trọng.
Nửa năm trước lợi dụng làm lớn chuyện thương nhân rửa tiền, lúc đó Thái Tử chỉ là bị cấm túc, nhưng xem từ tin tức truyền đến, nửa năm qua Nhị hoàng tử lại động tay chân gì đó, cuối cùng là Ngũ hoàng tử ra tay cản trở, công bố chuyện với Thái Tử với nhiều người---
Mà vừa vặn một tháng trước, Thái Châu bị Thái Tử tham nhũng lần thứ hai gặp thiên tai, lòng dân oán hận, trong khoảng thời gian ngắn triều đình khống chế không được.
Trong triều lại có người đề nghị, phế Thái Tử để xoa dịu lòng dân.
Phong thư này là Binh bộ Thượng thư sai người đưa tới, nên không phải là giả, Lục Hoán ở Đài Sơn hành cung nửa năm, không có nhiều tin tức, nhưng tin tức lại này truyền tới bên phía hắn, nhưng cũng không coi là muộn. Lúc này trên điện Kim Loan đang tranh chấp.
Vẻ mắt hắn bất biến, đôi mắt đen láy, xoay người vào trong điện, đốt phong thư đi.
Nếu như hắn nhớ không lầm, lần trước ở trên màn hình nhìn thấy nhiệm vụ thứ 19 là thiết lập giáo dục Tổng Minh, phổ biến việc đọc sách, tiến hành trợ cấp dân sinh, thiết lập lớp học ở quận huyện, xúc tiến khai dân trí Yến quốc.
Mà nhiệm vụ thứ 20 là---
Bước vào Tuyên Vũ Môn, sở hữu Thái Cực Cung, trở thành Hoàng đế của Yến quốc.
Binh bộ Thượng thư gấp rút phái người truyền tin cho Lục Hoán, chắc chắn là muốn Lục Hoán mau chóng về triều, triều cục hỗn loạn, Thái Tử sắp bị phế, trước sự oán giận của nhân dân, hoàng thượng nói không chừng sẽ vì bình ổn chuyện này, thật sự phế Thái Tử! Đến lúc đó Lục Hoán không có trong triều, vô cùng bị động, chỉ còn lại Nhị hoàng tử và Ngũ hoàng tử tranh giành ngôi vị Thái Tử này.
Nhưng chỉ cần một trong hai bọn họ ngồi vào được cái ghế ấy, sau này Lục Hoán muốn lật đổ bọn họ, thì rất khó, suy cho cùng thì hai vị hoàng tử này một người có kiên nhẫn một người gan dạ, đều mạnh hơn Thái Tử rùa rụt cổ kia nhiều.
Cho dù là Lục Hoán không để tâm đến ngôi vị đế vương, dù bất kì ai trong hai người này lên làm Hoàng đế, thì đều sẽ không tha cho hắn.
Hắn khác với phế Thái Tử, không có Thừa Tướng, phế Thái Tử không ngóc đầu lên được, nhưng Lục Hoán lại là một mối đe dọa vô cùng to lớn, bất kì ai làm Hoàng đế cũng đều không cho phép mối đe dọa này tiếp tục ở lại kinh thành.