Tôi Nuôi Lớn Một Chàng Hoàng Tử Bệnh Tật ( Dịch Full)

Chương 320 - Chương 320 - Chương 320

Chương 320 - Chương 320
Chương 320 - Chương 320

Chương 320

Nói ra nói vào cuối cùng muốn nói, hiện tại Lục Hoán đã không còn đường lui rồi.

Nhưng, hiện giờ Lục Hoán quay về lại là không danh chính ngôn thuận. Canh giữ hoàng lăng một năm, không có chiếu chỉ thì không được hồi kinh, nếu như ngang nhiên quay về, chỉ sợ lại để cho hai vị hoàng tử nắm thóp. Nếu như âm thầm quay về, cũng không phải chuyện gì khó, nhưng nếu đến chỗ đặt chân trong kinh thành cũng không có, lộ mặt, cũng vẫn là không danh chính ngôn thuận.

Kế hoạch hiện tại, chỉ có thể đợi một thời cơ thích hợp, quay về một cách quang minh chính đại.

Muốn làm Hoàng đế, tốt nhất là không nên có một điểm xấu nào, mới có thể thu phục lòng dân, bách tính mới quy thuận.

Nếu như trả lời thư, chỉ sợ giữa đường sẽ bị kẻ xấu ngăn lại, cho dù không trả lời thư, Binh bộ Thượng thư làm quan bao năm nay, cũng sẽ biết nên tự mình hành động như thế nào. Vì vậy, đêm nay Lục Hoán không hề hồi thư, mà yên lặng đợi chờ diễn biến sự việc, lần trước để cho Nhị hoàng tử ngư ông đắc lợi một lần, lần này, hắn quyết tâm khiến Nhị hoàng tử trở thành bọ ngựa bắt ve, lấy giỏ trúc mà múc nước

Lại là một mùa đông lạnh giá ở Yến quốc.

Đài Sơn tuyết dày phủ kín trời đất, kéo dài liên miên không ngớt, kinh thành tình thế gió đục mây vần, thiên biến vạn hóa.

Lục Hoán dặn dò hai vũ lâm vệ thân cận mỗi ngày sau khi báo tin tức thăm dò được vào trong phủ đệ, thì tiếp tục đóng cửa không ra ngoài.

Binh bộ Thượng thư không thấy bất kì hồi âm nào từ chỗ hắn vô cùng lo lắng.

Binh bộ Thượng thư một mặt cảm thấy Lục Hoán chắc hẳn đã có mưu kế của riêng mình, hắn không cần lo cho Lục Hoán, nhưng mặt còn lại thì khó tránh sốt ruột vì thái độ tiêu cực của Lục Hoán, không có chút tâm tư về Thái Cực cung.

Hắn và Trấn Viễn tướng quân ban đầu không rõ lập trường, cho đến khi Lục Hoán khôi phục thân phận Cửu hoàng tử, sau khi mọi người đưa quân quay về từ Bắc Cảnh, trên điện Kim Loan hắn và Trấn Viễn tướng quân mới nhiều lần đứng về phía Lục Hoán, đến nay đã hoàn toàn là phe cánh của Cửu hoàng tử rồi, có phước cùng hưởng, có họa cùng chịu, Lục Hoán không ngồi lên vị trí kia, số mệnh của bọn họ sau này cũng không dễ dàng.

Cho dù không vì cái này, vì bách tính thiên hạ, hắn cũng hi vọng Lục Hoán có thể ngồi lên vị trí ấy, giúp cho Yến quốc sóng yên biển lặng.

Mệnh quan triều đình đang ở kinh thành, Trấn Viễn tướng quân đã về nơi trấn thủ bốn phương, từ kinh thành đến hoàng cung, bao gồm Minh Đức, Chu Tước, Hàn Thiên ba cổng thành, không phải thời kì chiến loạn, đại quân không thể vào kinh thành, một khi vào kinh, thì sẽ bị bắt vì tội có âm mưu phản loạn.

Binh bộ Thượng thư lo lắng tình thế kinh thành đột nhiên có biến, nên sắp xếp đưa người thân họ hàng của mình và Trấn Viễn tướng quân ra ngoài thành trước.

…………

Túc Khê cũng không ngờ răng sau khi làm xong bài tập, Yến quốc lại xảy ra chuyện lớn như vậy, khi nàng mở điện thoại ra, một bức tranh bách tính tập hợp ở cổng thành Chu Tước, xin mệnh lệnh triều đình, phế trừ Thái Tử, mặc dù nói trong chuyện này chắc chắn có người khiêu khích, cố ý kích động lòng căm phẫn của nhân dân, nhưng suy cho cùng, nếu không phải Thái Tử nhân lúc đất nước loạn lạc mà vơ vét nhét vào túi riêng, thì đâu gây nên chuyện lớn như vậy?

Hiện giờ điện Kim Loan như đang ở trên lưng cọp, phế Thái Tử sẽ làm lay động nền tảng đất nước, không phế Thái Tử chỉ sợ lòng dân không yên.

Lục Hoán từ Đài Sơn quay về, sau khi về phòng thay trang phục, Túc Khê không chờ được lấy điện thoại gọi cho hắn: “Ngươi định làm thế nào?”

May là việc này không xảy ra trước hoặc sau kì thi đại học, không thì tên nhóc đến đại học cũng không thi được nữa.

Mèo To Gan ở dưới chân dùng lưng vây quanh chân Túc Khê, Túc Khê nhẹ nhàng đá nó ra, lẩm bẩm: “Trời ạ, Nhị hoàng tử ở Yến quốc các ngươi có độc thật chứ, trước đây ta còn tưởng hắn thực sự là người thành thật cơ, không ngờ là ẩn giấu sâu như vậy.”

“Đúng vậy, mưu kế thâm hậu.” Lục Hoán đương nhiên vẫn nhớ chuyện xảy ra trong cuộc săn bắt ở núi Thu Yên năm đó: “Loại nhân vật này có phải là rất khôi ngô? Nàng còn để lại cho hắn cây đèn cơ mà.”

Túc Khê: ………

Xem phim cùng ta nhiều quá rồi đúng không, còn biết cả từ nhân vật luôn.

Lục Hoán nhìn chằm chằm vào tay Túc Khê, thầm hỏi: “Nàng dùng tay bên nào bôi thuốc cho hắn? Bôi đều như vậy…..”

“Ngươi làm gì vậy?” Túc Khê vội vàng lấy tay trái giữ lấy tay phải, giấu tay của mình ra đằng sau lưng: “Thế mà ngươi cũng ghen, ta cũng không phải vì hắn nên mới cứu hắn, ngươi không phải đã sớm biết ta là vì ngươi……”

Chưa nói dứt lời, Lục Hoán đã sát lại gần đằng sau giữ lấy tay nàng, Túc Khê theo bản năng lùi ra đằng sau, lùi đến bên tường thì không thể lùi được nữa, bị Lục Hoán ép tường một lúc, Lục Hoán giữ lấy tay nàng, đặt lên ngực mình một lúc.

Túc Khê:..........

Bình Luận (0)
Comment