Tôi Nuôi Lớn Một Chàng Hoàng Tử Bệnh Tật ( Dịch Full)

Chương 321 - Chương 321 - Chương 321

Chương 321 - Chương 321
Chương 321 - Chương 321

Chương 321

Luc Hoán lúc này mới vui lên, nói: “Người khác có ta cũng muốn có.”

Túc Khê: “Hâm à! Lúc mới bắt đầu ta còn đánh vào mông hai hạ nhân ở Phủ Ninh Vương đó, hay là ngươi cũng có một cái?”

Nói xong nàng thực sự đánh một cái vào mông thiếu niên trước mặt.

Sắc mặt Lục Hoán phút chốc phấn khích: ……

Đọc chương dịch nhiếu truyện giá rẻ mới nhất tại: vipTruyenGG.com. Web đăng truyện theo yêu cầu giá rẻ !Không nói đùa nhiều, quan trọng là tình hình ở kinh thành, Túc Khê rất lo cho Lục Hoán. Nhưng Lục Hoán ước tính thời gian một lát, bây giờ vẫn chưa phải lúc.

Cho dù hiện tại Nhị hoàng tử hay Ngũ hoàng tử ai chiếm lợi thế hơn, đến lúc đó muốn tranh đoạt ngôi vị Thái Tử, thì bắt buộc phải để hoàng thượng hạ một thánh chỉ. Hoàng thượng sẽ không dễ dàng trao ngôi vị Thái Tử cho bất kì ai trong bọn họ, văn võ bá quan vốn dĩ cũng đã theo các phe cánh khác nhau, cũng không dễ dàng quy thuận bất kì ai trong bọn họ,vậy thì đến lúc đó kẻ chiến thắng trong bọn họ chắc chắn chỉ có một con đường——phản.

Lục Hoán chỉ cần yên tĩnh chờ đợi việc này là được.

“Đợi khi tình hình hỗn loạn thêm chút nữa, ta sẽ đi thu dọn cục diện rối ren.” Lục Hoán nói.

Nghe hắn nói như vậy, Túc Khê chí ít cũng an tâm hơn phần nào, tóm lại bất kể như thế nào, bị thương là không thể, vẫn còn bàn tay vàng của mình và hệ thống cơ mà.

Nhưng việc gì nên đến vẫn sẽ đến, Túc Khê về nhà đón năm mới, tròn 7 ngày, không gặp mặt.Đọc chương dịch nhiếu truyện giá rẻ mới nhất tại: vipTruyenGG.com. Web đăng truyện theo yêu cầu giá rẻ !

Càng ngày càng lớn gan, Lục Hoán xách hành lý cho Túc Khê, đưa nàng về nhà. Thực ra chỉ là cách xa vài con phố thôi, nhưng không hiểu tại sao, Túc Khê lại lưu luyến lạ thường, trong lòng trống rỗng, đặc biệt là, giao thừa và mùng một tết, Túc Khê chắc chắn phải ở nhà, Lục Hoán chỉ có thể đón năm mới một mình rồi. Hắn mỗi năm đón năm mới đều cô độc một mình, thực tình Túc Khê cũng muốn cùng hắn đón năm mới.

Dưới lầu, những vụn tuyết mịn trên trời bay lả tả.

Tuy là ban ngày, nhưng vì không sáng lắm, nên đèn đường vẫn tự động bật.

Lục Hoán đứng trước mặt Túc Khê, chỉnh lại khăn quàng cho nàng: “về đến thì gọi điện cho ta, ngày mai cũng phải gọi điện thoại cho ta, giao thừa tiếp tục gọi cho ta.”

Túc Khê nói: “Ngày mai có lẽ ta có thể chạy ra ngoài, đến lúc đó gặp ở công viên gần đó.”

“Được, ta đợi nàng!” Mắt Lục Hoán sáng long lanh, hắn đang định nói câu này, nhưng lại sợ Túc Khê thấy hắn quá bám người, thấy Túc Khê buột miệng nói ra trước, trái tim hắn như một chiếc kẹo tình yêu đang tan chảy, nói: “Nàng nhớ mặc nhiều quần áo, ấm áp một chút.”

“Ừm ừm, 7 ngày đón năm mới, ngươi nhớ luyện đề, ngươi đi sang kinh thành bên kia chắc sẽ trì hoãn một thời gian, đi học lại chỉ còn lại một học kì thôi.” Túc Khê nhìn chằm chằm vào Lục Hoán nói: “Còn nữa, nhớ cho To Gan ăn đấy, đừng có nhân lúc ta không ở đây, cắt xén phần ăn của nó.”

Lục Hoán chua xót nói: “Con mèo béo kia thì nàng quan tâm nó ăn uống thế nào, còn ta thì chỉ thúc giục học tập, những cái khác đều không quan tâm phải không?”

Túc Khê nhìn hắn, bỗng nói: “Ta thực sự không nỡ xa ngươi, hay là ngươi về cùng ta đi.”

Lục Hoán ngạc nhiên nói: “Thật không, Tiểu Khê nàng muốn giới thiệu thân phân ta rồi sao? Giờ ta sẽ đi thu dọn đồ đạc——”

Túc Khê bị ngữ khí nghiêm túc của hắn dọa giật mình, chưa nói hết lời, chiếc xe taxi nàng đặt đã đến rồi.

Túc Khê nhanh chóng chuồn trước, hệt như một tên tra nam không chịu trách nhiệm, cười haha nói với hắn: “Đừng có mơ, đợi đến khi tốt nghiệp đi, nhưng mà mùng bốn ngươi có thể lấy thân phận bạn học đến nhà ta chơi!”

Lục Hoán có chút oán giận, nhưng vẫn không nhịn được cười tươi tắn, nhanh chóng bỏ hành lý của nàng vào cốp xe, sau đó theo nàng lên xe.

Túc Khê tưởng rằng cứ vậy là chuồn được rồi, ai ngờ hắn lại theo lên xe, nàng kinh hãi nói: “Lục Hoán ngươi làm gì thế, còn thực sự muốn đi thăm cha mẹ ta sao?”

“Đưa nàng về nhà.” Lục Hoán bất đắc dĩ nói, “Ta hiểu, ta sẽ không làm khó nàng, chuyện gặp cha mẹ nàng để sau khi tốt nghiệp hẵng nói.”

Túc Khê thở phào một hơi, vuốt vuốt ngực.

Lục Hoán nắm chặt tay nàng.

Chiếc xe chuyển động chầm chậm dưới con đường đèn sang bừng, sắp đón năm mới, trên đường phố trang hoàng rất lộng lẫy, khắp nơi chăng đèn kết hoa, Lục Hoán cũng là lần đầu tiên chứng kiến năm mới của thế giới này, tuy giống như tiết Nguyên Tiêu ở bên thế giới kia của hắn, người người qua lại trên khắp phố thị ở kinh thành, nhưng các cửa tiệm rực rỡ bắt mắt, vô cùng phồn hoa. Trên đường đi, hắn nhìn ra ngoài, Túc Khê giới thiệu cho hắn pháo hoa và pháo dây treo bên đường.

Lục Hoán bỗng nhiên nhớ tới, sau cuộc đi săn ở núi Thu Yên, nàng biến mấy tám ngày, khi xuất hiện đã bắn màn pháo hoa sáng chói kia, hắn cả đời khó mà quên được.

Không biết pháo hoa ở thế giới này đẹp đến nhường nào.

Xem ra, hắn và nàng còn có rất nhiều việc chưa làm, đợi cả đời hoàn thành dần dần.

Túc Khê hi vọng xe có thể đi chậm một chút, như vậy thì có thể nói chuyện cùng Lục Hoán thêm chút nữa, nhưng cho dù có chậm hơn đi nữa, thì cũng chỉ cách mấy con phố, rất nhanh thôi xe sẽ đến khu nhà nàng rồi, Túc Khê không thể không mở cửa xuống xe.

Bình Luận (0)
Comment