Tôi Nuôi Lớn Một Chàng Hoàng Tử Bệnh Tật ( Dịch Full)

Chương 322 - Chương 322 - Chương 322

Chương 322 - Chương 322
Chương 322 - Chương 322

Chương 322

Lục Hoán thay nàng xách hành lý xuống từ cốp xe, đưa nàng đến gần căn chung cư.

Lục Hoán nói với nàng: “Tối gặp lại.”

Túc Khê ngạc nhiên: “Tối?”

Lục Hoán chi chiếc điện thoại trong túi nàng, nói: “Nàng đừng quên, có cái này, buổi tối tắm xong gọi cho ta, ta đến chỗ nàng, cùng nhau làm bài tập.”

“À, ta suýt thì quên mất!” Túc Khê còn nghĩ ít nhất hai ba ngày không được gặp mắt. Nhưng tấm màn bên Lục Hoán có thể điều chỉnh giao diện lúc khởi đầu, trước đây hắn từng điều chỉnh thành chung cư của nàng, nếu không, dạo này, mỗi lần xuất hiện ở phòng mình, chắc chắn sẽ không thể trốn khỏi mắt cha mẹ nàng.

Nếu hắn đã có thể điều chỉnh giao diện, thế thì hắn ở bên kia, chỉ cần về hành cung Đài Sơn, rồi lại điều chỉnh giao diện về phòng mình, thế có phải buổi tối dễ dàng vào phòng mình không? Sau đó đợi mẹ mình đi đến cửa, hắn lại đột nhiên biến mất trở về Yến quốc——

Còn có thể chơi như vậy sao?!

Túc Khê vô cùng vui sướng: “Sao lúc nãy ngươi không nói? !” Làm nàng sợ mấy ngày không gặp được hắn, còn thấy hơi buồn nữa.

Vốn dĩ lúc nãy Lục Hoán định nói, nhưng thấy Túc Khê cúi đầu, dáng vẻ uể oải, hắn mới nhận ra, Túc Khê cũng sẽ vì hắn không ở đây, mà nhớ hắn.

Lần này Túc Khê yên tâm rồi, đắc chí nói: “Vậy tốt rồi, ta lên đây, tối gặp.”

Nàng vừa nói vừa đi lùi, sắp đến dưới chung cư mới quay người lại đằng trước, nhưng sau khi kéo vali vào căn chung cư, nàng lại không nhịn được quay đầu lại, lại thấy dưới trời tuyết rơi lả tả, Lục Hoán vân đứng dưới ánh đèn đường, nhìn nàng từ phía xa xa, hắn đút hai tay vào túi áo phao, vì tóc dài, nên đội một chiếc mũ bóng chày, cho dù là cách xa đến vậy, nhưng vẫn có thể nhìn thấy mắt mày như ánh sao, ánh mắt chỉ nhìn về phía mình.

Hắn thấy nàng quay đầu lại nhìn, mở miệng, như muốn nói với mình câu gì đó, nhưng vì cách xa cả đoạn dài, nên Túc Khê không nghe rõ.

Không hiểu tại sao, trong lòng Túc Khê lóe lên cảm giác khao khát mãnh liệt, không nỡ từ bỏ, còn chưa rời xa, vậy mà đã bắt đầu nhớ rồi, xung quanh không một bóng người, nàng kéo vali vứt dưới căn chung cư, đột nhiên lại quay trở lại.

Đẩy cửa ở dưới cùng của căn chung cư, đi vào, rồi lại đột nhiên chạy.

Con mắt đen láy của Lục Hoán mang theo ý cười, trước khi nàng lao đến như một quả bom, dang vòng tay ra, vì vậy Túc Khê sà vào lòng hắn.

“Ngươi vừa nói gì?” Túc Khê kiễng chân, khoác tay lên cổ hắn.

Lục Hoán ôm lấy eo nàng, tay còn lại xoa đầu nàng, nói với nàng: “Ta nói.”

Túc Khê nhướng tai lên, lỗ tai có chút đỏ, nàng luôn cảm thấy khẩu hình vừa rồi, giống với ba chữ nào đó.

“Ta yêu nàng.” Lục Hoán hơi cúi xuống, nhìn thẳng vào mắt nàng. Hắn nói lời này giống như rất khó mở miệng, lỗ tai có chút nóng, nhưng hắn vẫn xiết chặt eo Túc Khê không buông.

Mặt Túc Khê đỏ ửng, nàng biết ngay mà: “Thôi ta đi lên đây.”

Lục Hoán: “Ừm.”

Hắn dùng lực ôm chặt Túc Khê, sau khi vùi dầu vào tay nàng một lúc, mới buông nàng ra.

Túc Khê vừa đi vừa ngoảnh lại bước vào chung cư, đến khi vào thang máy đi mất, Lục Hoán vẫn chưa đi.

Nàng kéo vali đứng trong thang máy, nghĩ đến vẻ nghiêm nghị của Lục Hoán ban nãy, miệng bất giác cười đến mức sắp rách ra, có một dì vừa đi đổ rác đứng cùng nàng trong thang máy, nhìn Túc Khê bằng ánh mắt kì lạ, hỏi: “Cô gái nhỏ, hẹn hò rồi à?”

Túc Khê ngại ngùng, cười ngây ngô, đợi đến khi thang máy dừng ở tầng nhà mình, vội vội vàng vàng kéo vali xông ra ngoài.

Khi quay lại trường, nàng bình thường vẫn một tuần về nhà một lần, vì thế cha mẹ thấy nàng quay về, hầu như chả có cảm xúc gì quá nhớ nhung, cha ở trong bếp đun nước, mẹ ngồi trên sô pha đan áo len, liếc nhìn nàng: “Về rồi à? Đúng lúc, tưới hộ cha con hoa mấy chậu đi, ông ấy bận quá.”

Túc Khê dường như không phải con ruột: …..

Túc Khê đặt vali xuống, hậm hực lấy bình tưới hoa đi ra ban công, nàng bất giác liếc mắt xuống dưới.

Dưới lầu, sau khi xác nhận nàng đã về nhà, chàng trai cao lớn đút hay tay vào túi áo, vẫn đứng đó chưa đi, thấy nàng đứng trên ban công, hắn tay chân vụng về học theo bộ phim mà Túc Khê thích xem, hai tay giơ qua đỉnh đầu, bắn một trái tim to cho Túc Khê.

Túc khê nhìn hắn, lại ngẩng đầu lên nhìn tuyết rơi trên trời, cười nghĩ, chắc có lẽ mình trúng độc rồi, sao có thể càng ngày càng thích hắn thế này cơ chứ.

Lục Hoán cũng phần nào hiểu được thời điểm khách khứa đến viếng thăm trong dịp năm mới. Từ mùng hai đến mùng bốn, Túc Khê phải đi cùng với cha mẹ mình sang nhà họ hàng chúc Tết, sau mùng bốn, hắn có thể lấy thân phận là bạn học qua nhà Túc Khê chúc Tết được rồi.

Bình Luận (0)
Comment