Chương 323
Một mình đến sẽ khiến cha mẹ của Túc Khê nghi ngờ. Vì thế Túc Khê gọi điện thoại lôi Hoắc Kinh Xuyên đang làm tổ trong chăn ra, bảo hắn đi cùng với Lục Hoán đến.
Cửa được gõ, bà Túc lau nước trên tay vào tạp dề, từ trong bếp đi ra ngoài mở cửa, nhìn thấy hai chàng trai cao lớn mặc áo phao đứng bên ngoài.
Một đứa không cần nói cũng biết chính là Tiểu Hoắc bà nhìn nó từ nhỏ đến khi lớn lên. Một đứa khác có nước da trắng trẻo, khôi ngô tuấn tú, nhìn có hơi quen mắt, bà Túc ngẫm một lúc thì nhớ ra, đó là chàng trai đã giúp bà xách vali lúc Túc Khê khai giảng.
Bà cười mỉm vội vàng kéo hai người vào nhà: “Mau vào nhà, ở đây ăn cơm trưa với dì nhé.”
“Vâng ạ.” Hoắc Kinh Xuyên sau khi đổi giày xong tự nhiên bước vào nhà, đi thẳng vào phòng bếp, hỏi: “Dì Túc, trưa nay ăn gì vậy, có món khoai tây cắt sợi xào không?”
Lục Hoán còn đứng ngoài cửa, cười với bà Túc, sau đó đưa cho bà hai cái túi: “Dì ơi, ta có một ít quà, năm mới vui vẻ.”
“Sao còn mang quà tới vậy?!” Bà Túc ngoài miệng nói như thế, nhưng vẫn mở cái túi ra xem, sau đó vẻ mặt vô cùng vừa ngạc nhiên vừa vui mừng― một trong hai cái túi đó là một bộ mạt chược.
Bộ mạt chược được làm bằng thủ công này vô cùng tinh xảo, mỗi một quân bài đều bóng loáng, sờ thử trên tay cảm thấy kết cấu rất tốt giống như ngọc vậy, dưới ánh đèn còn tỏa sáng lấp lánh.
Trong mắt bà Túc có hơi hoài nghi, đây có phải được chạm khắc từ ngọc thật hay không, nhưng nghĩ lại, làm gì có một đứa trẻ nào tặng quà Tết, lại tặng một thứ quý giá như thế.
Trong túi xách kia là một bình rượu, hộp đựng rượu không giống như những hộp thủy tinh của Mao Đài, mà giống như rượu hoa đào trong phim truyền hình, nói tóm lại là mùi hương tỏa ra ngào ngạt, hấp dẫn cả ông Túc đang ở trong bếp chạy ra.
Bà Túc cũng không dám nhận nó, nói với Lục Hoán: “Cảm ơn Tiểu Lục, nhưng món quà này cũng quá quý giá rồi?!”
Lục Hoán nói: “Không quý không quý, đều là một ít đặc sản ở quê nhà thôi, cháu đến nhà bạn học khác chúc Tết cũng tặng quà giống như thế.”
Bà Túc nghe hắn nói như vậy mới yên lòng.
Quay đầu đưa cho hắn phong bao lì xì một ngàn tệ, nói: “Mừng tuổi cháu nè.”
Vốn dĩ bà Túc chuẩn bị bao lì xì cho bạn bè của Túc Khê đều là một đến hai trăm tệ, có nghĩa là, ngoại trừ Hoắc Kinh Xuyên và Cố Thấm mỗi năm được cho nhiều hơn một chút, còn lại những bạn học khác đến chúc Tết số lượng rất ít.
Nhưng nàng cảm thấy hai món quà của Lục Hoán nói như thế nào cũng đều là tấm lòng của hắn, còn giá cả nhiều ít ra sao, nàng cũng không biết rõ lắm, tính toán một chút rồi rút ra bao lì xì một ngàn tệ, tiền mặt không đủ, còn rút bớt trong bao lì xì của Túc Khê và Hoắc Kinh Xuyên mấy trăm tệ nhét vào đó.
Túc Khê có, Hoắc Kinh Xuyên có, Lục Hoán cũng nhận lấy.
Chờ ông Túc bà Túc đi làm bếp, ba người ghé vào phòng của Túc Khê mở bao lì xì.
Túc Khê được tám trăm, Lục Hoán được một ngàn tệ, Hoắc Kinh Xuyên được hai trăm.
Túc Khê:…
Hoắc Kinh Xuyên:…
Vẻ mặt hắn đầy phẫn nộ nhảy dựng lên nhìn Lục Hoán: “Trước kia khi cậu chưa tới đây, dì đều cho tôi năm trăm tệ, sao năm nay lại cho cậu nhiều như thế chứ?!”
“Cậu thôi đi, mỗi năm đều chạy đến nhà của tớ ăn chực, còn mang cả tiền mừng tuổi về! Cho nhiều như vậy cậu còn chưa thấy đủ à?!” Tuy trong lòng Túc Khê cũng đang than thở vì sao tiền lì xì năm nay bị thiếu mất mấy trăm tệ, mẹ thế mà lại móc tiền lì xì của mình cho Lục Hoán! Nhưng thấy Hoắc Kinh Xuyên nhắm vào Lục Hoán, nàng lập tức đứng ra bênh Lục Hoán: “Lục Hoán xách theo quà đến đây, một bộ mạt chược làm bằng lam ngọc, mỗi một quân bài đều là báu vật vô giá đó, cậu mang theo cái gì cơ chứ, mỗi năm cậu chỉ mang cái bụng tới mà thôi!”
“Lam ngọc, lại còn là báu vật vô giá? Tớ không tin.” Hoắc Kinh Xuyên cười giễu nói: “Cậu có là phú nhị đại đi chăng nữa cũng không thể nào mang đồ cổ tới đây được?!”
Túc Khê liếc mắt với Lục Hoán một cái, cười đầy ẩn ý, Lục Hoán cũng cười mà không nói lời nào.
Sở trường giỏi nhất của Lục Hoán chính là chạm khắc một số bản khắc gỗ nhỏ, có thể làm nó sống động như thật, điều này Túc Khê đã chứng kiến qua, khắc trên mặt ngọc đối với hắn cũng không khó lắm, nhưng bởi vì thời gian chỉ có vài ngày, hắn không thể đích thân tự làm, mà giao cho thuộc hạ, bảo thuộc hạ tìm mấy người thợ điêu khắc, dựa theo bản vẽ khắc mấy đêm không nghỉ, mới có thể làm ra bộ bài điêu khắc này.
“Đừng có hở một tí là liếc mắt nhìn nhau, tớ vẫn còn ở đây đó!” Hoắc Kinh Xuyên quả thực không vừa mắt chút nào, hận không thể xông vào tách hai người này ra.
Lục Hoán thản nhiên nói với Hoắc Kinh Xuyên: “Không phải là đồ quý giá gì cả, một chút tấm lòng mà thôi.”
Túc Khê: “Đúng thế! Câu thì tặng cái gì? Cả tấm lòng cũng chả có!”
Hoắc Kinh Xuyên: “…”
Lục Hoán lấy toàn bộ một ngàn tệ trong bao lì xì bà Túc cho hắn ra, đưa cho Túc Khê: “Tất cả đều cho nàng.”