Chương 324
Hai mắt Túc Khê sáng lên, trước đây tiền lì xì mỗi năm đều là một ngàn hai, năm nay xem như Tái ông mất ngựa mới biết được có phúc hay không, bị mẹ rút mất bốn trăm, nhưng được Lục Hoán đưa cho một ngàn, năm nay cứ như vậy mà được một ngàn tám! Phát tài rồi!
“…” Hoắc Kinh Xuyên bị dọa chết khiếp, lẩm bẩm mình không ăn cẩu lương, quay đầu xem ti vi.
Mà trong nhà bếp, bà Túc vừa nhặt rau, vừa cười đến không khép miệng được, ông Túc bên kia rót ra một ít rượu, ngửi ngửi, không nỡ bỏ xuống. Quà mà bạn học của Túc Khê tặng, sao lại gãi đúng chỗ ngứa như thế chứ? Bà Túc thích chơi mạt chược, còn ông Túc lại thích uống rượu.
Bà Túc lén liếc nhìn ba đứa nhỏ ở trong phòng kia, nhịn không được thì thầm với ông Túc: “Tôi cảm thấy, Tiểu Lục vừa mới đến kia, hình như là thích Khê Khê nhà chúng ta.”
Ông Túc không được vui vẻ lắm khi nghe có đứa dám nhòm ngó con gái nhà mình, đặt bình rượu xuống, nói: “Bà không biết thì đừng đoán bừa, quan hệ bạn học thuần khiết không được sao?”
“Thuần khiết, bọn nhỏ thoạt nhìn đều rất thuần khiết, nhưng ánh mắt thằng bé nhìn Khê Khê nhà chúng ta, rõ ràng rất khác biệt, vừa rồi trước khi vào phòng ngủ, ta còn nhìn thấy thằng bé kia chặn Tiểu Hoắc ở bên ngoài, để Khê Khê chuẩn bị ổn hết rồi, mới để cho Tiểu Hoắc đi vào.”
“Như thế thì sao?”
Bà Túc hạ giọng thần thần bí bí mà nói: “Trong phòng của con gái luôn có một số đồ vật lộn xộn cần phải dọn dẹp mới có thể mời người khác vào được, thằng bé rất cẩn thận, hơn nữa nhìn qua so với Tiểu Hoắc đi vào phòng của Khê Khê càng có dáng vẻ kiên định hơn.”
“Tôi phục bà rồi đó.” Ông Túc cầm rau đã được rửa sạch, bắt đầu xào rau, một bên nói: “Chỉ một động tác nhỏ đã có thể phân tích nhiều đến như thế, bà thật giống như Sherlock Holmes.”
“Phụ nữ thường nhạy cảm hơn một chút, tôi cảm giác được ánh mắt Tiểu Lục nhìn Khê Khê cũng giống như ánh mắt năm đó ông nhìn tôi ấy.” Bà Túc nhìn ông Túc đã đến tuổi trung niên, nói thêm: “Đương nhiên, mắt nhìn người của Khê Khê tốt hơn tôi, thằng bé này từ đầu đến chân đều hơn ông vạn lần.”
Ông Túc chưa kịp phòng ngờ đột nhiên như bị đâm một nhát dao vào tim: “…”
Bà Túc và mẹ của Hoắc Kinh Xuyên lúc trước đã muốn gán ghép cho Túc Khê và Hoắc Kinh Xuyên ở bên nhau. Nhưng lúc này lại cẩn thận so sánh hai đứa nhỏ là Tiểu Lục và Hoắc Kinh Xuyên, càng nghĩ càng cảm thấy, Tiểu Hoắc quả thực rất xuất sắc, nhưng vẫn không bằng Tiểu Lục được.
Nhìn cái đầu như ổ gà của Tiểu Hoắc, vừa nhìn là biết hắn ở nhà không rời giường làm tổ trong chăn chơi game. Nhưng Tiểu Lục thì khác, người cao chân dài, mặc áo khoác đen, đội mũ trên đầu, trông rất sạch sẽ. Trước tiên không nói về ngoại hình Tiểu Lục đã thắng được Tiểu Hoắc, cũng cần phải suy tính một chút, dù sao thì con trai cũng không quan trọng về ngoại hình quá, nhưng về thái độ lễ phép, Tiểu Lục ăn đứt Tiểu Hoắc nhiều lần. Hắn vào nhà còn biết tặng quà, Tiểu Hoắc thì sao, vừa vào nhà đã chạy ngay xuống bếp, sau này cũng không trông mong hắn có thể giúp đỡ việc nhà được.
Hơn nữa còn nghe nói, kiểm tra cuối kỳ này thành tích của Tiểu Lục cũng cao hơn Tiểu Hoắc.
Thế này còn có thể bắt bẻ được gì nữa đây? Tiểu Lục quả thật quá hoàn hảo.
Lúc trước bà Túc dùng ánh mắt mẹ vợ xem con rể, nhìn con trai của bạn thân mình là Hoắc Kinh Xuyên, cảm thấy thằng bé Tiểu Hoắc này cũng khá tốt, nhưng có lẽ bởi vì khi đó xung quanh không có ai để so sánh với hắn. Bây giờ Tiểu Lục xuất hiện, mọi thứ so với hắn đều tốt hơn rất nhiều, bà Túc đột nhiên cảm thấy Tiểu Hoắc đến ăn không uống không ở nhà mình không vừa mắt tí nào.
Còn nhìn thấy hắn một mình chiếm lấy ghế sô pha, tay nắm chặt điều khiển từ xa, cầm lấy nĩa trái cây ăn, đĩa trái cây nhoáng cái đã hết sạch.
Không được.
Bà Túc lắc đầu, Tiểu Hoắc không được, bà phản đối, Tiểu Lục tốt hơn.
Trong lòng bà Túc cứ như vậy mà âm thầm sắp xếp, Hoắc Kinh Xuyên nằm trên sô pha xem hoạt hình cười như gà trống gáy kia hoàn toàn không biết gì, thậm chí còn không biết mình từ vị trí con rể trong lòng bà Túc đã lưu lạc trở thành bạn bè bình thường của Túc Khê. Lục Hoán ở trong phòng Túc Khê cũng không biết, chỉ có cảm giác sau khi bọn họ đi ra ngoài, bà Túc đối đãi vô cùng nhiệt tình.
Lúc ăn cơm không ngừng gắp đồ ăn vào chén của Lục Hoán, để Lục Hoán ăn nhiều hơn một chút.
Tỉ lệ đại khái như thế này ― gắp cho Túc Khê một lần, gắp cho Hoắc Kinh Xuyên một lần, gắp cho Lục Hoán đến ba lần.
Hoắc Kinh Xuyên ngày thường ở nhà họ Túc có thể hưởng thụ mọi người gắp thức ăn cho mình, bây giờ lập tức cảm giác như bị nhốt vào lãnh cung, toàn thân lạnh buốt.
Sau khi ăn xong, bọn họ cùng nhau xem ti vi một chút, chỗ ngồi trên sô pha cũng thay đổi. Trước đây khi Hoắc Kinh Xuyên đến chơi, đều là cùng Túc Khê, bà Túc ngồi ở trên chiếc ghế sô pha dài đối diện ti vi, người không có địa vị trong gia đình là ông Túc sẽ ngồi một mình trên ghế sô pha bên cạnh và cách xa bọn họ.
Nhưng không biết vì sao, năm nay ngồi trên chiếc ghế sô pha dài ấy lại là Túc Khê và Lục Hoán, Hoắc Kinh Xuyên bị đuổi sang ngồi cùng với ông Túc. Ngồi ở vị trí này muốn xem ti vi thì phải quay đầu lại, cổ sắp gãy luôn rồi.
Hắn và ông Túc liếc mắt nhìn nhau, nước mắt chảy dài.