Tôi Nuôi Lớn Một Chàng Hoàng Tử Bệnh Tật ( Dịch Full)

Chương 89 - Chương 89 - Chương 89

Chương 89 - Chương 89
Chương 89 - Chương 89

Chương 89

Nếu là trước đây, hắn vẫn còn sự cảnh giác với người này, hắn nhất định sẽ mặc kệ yêu cầu của người này, vả lại nghĩ ra cách tìm ra bàn tay luôn đẩy mình, tìm hiểu mục đích của người này là gì.

Nhưng mà không biết từ bao giờ, mục đích của người kia đối với hắn mà nói đã không còn là điều quan trọng nhất nữa.

Đối với hắn mà nói, chuyện quan trọng nhất lại là, liệu người kia có thể đi cùng ở bên cạnh hắn mãi mãi như này hay không.

Hắn đã một thân một mình đi trong gió tuyết quá lâu.

Tất nhiên, trong lòng hắn luôn nghi ngờ, lo lắng rằng tất cả những gì tốt đẹp hắn nhận được chẳng qua chỉ là lòng tham của chính mình, đợi sau khi thiện chí và sự đồng hành biến mất, sẽ phải đón nhận sự thật càng phũ phàng hơn.

Nhưng chuyện đến nước này, những nghi ngờ này đã không thể thắng nổi những khao khát và dục vọng có được một người quan tâm mình của hắn.

Bất kể mục đích của người kia là gì, mặc kệ người kia đến bên cạnh mình vì lí do gì, hắn đều đã không để ý nữa. Tất cả những gì hắn quan tâm chỉ là sự đồng hành này có thể lâu hơn một chút, lâu một chút nữa, mãi mãi cũng đừng biến mất.

Tất cả những gì hắn quan tâm chỉ là người kia mà thôi.

......

Nghĩ đến đây, Lục Hoán bình tĩnh trải tờ giấy trên bàn ra, dùng bút lông chấm mực, chỉ là, cũng không hỏi ra một chút nghi ngờ trong lòng nào.

Dù sao, nếu như hắn thật sự là một quân cờ, khi một quân cờ hỏi người chơi cờ hai chữ “tại sao”, có nghĩa là ván cờ này sắp kết thúc.

Hắn sẽ không dễ dàng để điều ấy xảy ra.

Có chín mươi phần trăm khả năng người kia chỉ là đơn thuần đối xử tốt với hắn. Nếu là như vậy, hắn dĩ nhiên sẽ rất vui mừng.

Nhưng nếu như có mười phần trăm khả năng, người kia xem hắn như quân cờ, lợi dụng hắn chỉ để làm lợi cho mình, nếu vậy thì...... hắn sẽ biến mười phần trăm này thành chín mươi phần trăm phía trên.

Dù sao thì tương lai còn dài.

Trong lòng hắn nghĩ gì, Túc Khê bên ngoài màn hình đương nhiên hoàn toàn không biết, nàng chỉ nhìn thấy tên nhóc đứng trước bàn trên màn hình, hơi hơi buông thõng gương mặt bánh bao đang trầm tư. Như vậy không có gì khác với những đứa trẻ mẫu giáo ngẩn người đối với câu hỏi một cộng một bằng mấy ở trước mắt.

Túc Khê mang theo mong đợi nhìn xem hôm nay hắn sẽ viết gì cho mình, thì thấy những gì tên nhóc hôm nay viết trên giấy không phải là một câu hỏi, mà là một yêu cầu:

“Nếu ta đồng ý với ngươi đi chữa trị cho Lão phu nhân, nhưng ngươi có thể hứa với ta một điều không?”

Wowww, Túc Khê thấy thật thú vị, nhóc con to gan rồi ha, còn bắt đầu ra điều kiện rồi cơ đấy, chưa gì đã muốn nhảy lên nắm thế chủ động luôn rồi.

Tên nhóc cầm bút lên, suy tư một lúc rồi tiếp tục viết lên giấy.

“Lúc săn bắn trên núi Thu Yên, trên núi có một cây lê nở sớm, ta sẽ đợi người dưới gốc lê.”

Tên nhóc lại cầm bút lên, lần này hắn dừng lại một lúc lâu, hơi mím môi, nhưng dường như sau khi do dự một lúc, hắn vẫn một mạch viết ra bốn chữ.

Trên mặt hắn hiếm thấy mất đi vẻ lạnh lùng lãnh đạm thường ngày, mà là có chút thấp thỏm không yên và hy vọng rằng sẽ gặp được người quan trọng đối với mình, đến nỗi ửng đỏ cả mang tai.

Nhưng hắn đã lấy lại bình tĩnh, rất nhanh khắc chế những cảm xúc đang dâng trào.

“Ta muốn gặp ngươi.”

Túc Khê ở bên ngoài màn hình đột nhiên nhìn thấy bốn chữ này xuất hiện trên giấy, lập tức sợ hết hồn khiếp vía.

Chờ đã, gặp, gặp mặt?

Bên ngoài màn hình, Túc Khê ngồi ngơ ngác, phải gặp mặt thế nào đây? Chẳng lẽ đến lúc đó, lại gấp một người giấy nhỏ xíu bằng hắn, xong đưa đến trước mặt hắn bảo, này, đây chính là mẹ nuôi của ngươi đây sao?

Lại nói trò chơi này, có loại chức năng chế tạo người này sao? Túc Khê tìm khắp nơi trên giao diện, nhưng không có, cũng không có mục thiết lập nhân vật.

Hơn nữa, nếu làm như vậy, hiển nhiên là không phải người mà tên nhóc kia muốn gặp mặt.

Dù cho tên nhóc có mong muốn gặp nàng thật, nàng căn bản cũng không thể nào thỏa mãn hắn được.

Trò chơi này dù có đươc đến 100 điểm, cũng chỉ có thể trao đổi, trò chuyện với tên nhóc kia thôi.

Muốn gặp mặt? Nằm mơ giữa ban ngày! Nhóc con, ngươi là muốn làm khó mẹ nuôi của ngươi sao.

Túc Khê gãi đầu một cái, trong lúc nhất thời không biết phải trả lời lại ra sao, không thể làm gì khác hơn là nhìn chằm chằm tên nhóc gấp tờ giấy kia lại, bỏ tờ giấy vào trong cái hộp nhỏ như những lần trước, rồi nhét vào chính giữa chân bàn.

Bây giờ, Túc Khê cũng không biết nên làm thế nào, chỉ có thể mong trí nhớ của tên nhóc kia không quá tốt, dù sao cách buổi săn ở núi Thu Yên còn hai ngày nữa, nói không chừng đến lúc đó tên nhóc này đã quên rồi. Nếu không, đến lúc đó lại nghĩ cách, lấy cớ là mình bận không đi được.

Bình Luận (0)
Comment