Tôi Nuôi Lớn Một Chàng Hoàng Tử Bệnh Tật ( Dịch Full)

Chương 90 - Chương 90 - Chương 90

Chương 90 - Chương 90
Chương 90 - Chương 90

Chương 90

Nghĩ như vậy, trong lòng Túc Khê mặc dù còn có chút khó chịu, nhưng vẫn tạm thời gác chuyện này sang một bên...

Mà sau khi Lục Hoán lưu lại những lời này, đứng ở trước bàn, trầm tư rũ lông mi đen nhánh xuống, không nói một lời, trong lòng cũng khỏi có chút thấp thỏm.

Một mặt, hắn cảm thấy người kia nhất định sẽ không tới nơi hẹn, suy cho cùng, biết lâu như vậy, người kia lúc nào cũng thần thần bí bí, ngay cả chữ viết cũng không lưu lại, càng không để lại bất kỳ dấu vết nào cho hắn điều tra, như vậy làm sao có thể vô duyên vô cớ xuất hiện chứ?

Vì vậy, hắn cũng không ôm hy vọng quá lớn.

Nhưng mặt khác, có lẽ khao khát trong lòng đã quá lớn, hắn vẫn ôm một tia hy vọng viết xuống phong thư này.

Mọi việc đều có vạn nhất.

Vận may của hắn đã không tốt quá lâu rồi, người kia xuất hiện ở trong sinh mệnh của hắn, là điều may mắn nhất hắn có được từ trước tới giờ.

Người kia chính là “vạn nhất” của hắn. Như vậy lần này, người kia sẽ tới nơi hẹn đúng không...?

Sau khi Lục Hoán để bút xuống, mặc dù rất muốn biết câu trả lời của người kia, nhưng vẫn nhịn xuống không nhìn tới, cứ như vậy một ngày trôi qua.

...

Hôm sau, hắn bị lão phu nhân gọi đi một chuyến.

Thời tiết hiếm hoi mới có ngày trời quang mây tạnh, ánh sáng mặt trời chiếu xuống mặt hồ làm tan tuyết đọng, một mảng sóng nước lấp lánh, gió nhẹ bay bay.

Lão phu nhân bởi vì bệnh phong thấp nên phải ở Mai An Uyển hơn nửa tháng không đi ra ngoài, bây giờ trời trong, mới ngồi hâm rượu ở đình giữa hồ, để cho đại phu trong phủ châm cứu làm giảm đau đớn ở đầu gối cho nàng.

Lúc Lục Hoán đến đó, Lục Dụ An con trai trưởng của Phủ Ninh Vương cũng có mặt, đang đứng ở người bên lão phu nhân nói gì đó.

Lục Hoán đi tới, vừa vặn nghe thấy, lão phu nhân kinh ngạc vui mừng hỏi: “An nhi, ngươi thật sự có cách mời tới thần y ở miếu Vĩnh An? Ngươi cũng đừng khiến cho ta mừng hụt! Đầu gối này của ta mấy ngày gần đây đau đến không chịu nổi, đại phu trong phủ và ngự y cũng không có cách gì, xem mãi cũng vô ích, kinh thành đồn đãi vị thần y kia rất bản lĩnh, nếu hắn chịu tới, nói không chừng bệnh phong thấp của ta còn có chút hy vọng!”

Lục Dụ An vội vàng khom người nói: “Dĩ nhiên, tổ mẫu cứ yên tâm, ta đã hỏi thăm được chỗ ở của hắn, buổi chiều hôm nay sẽ lập tức lên đường đi mời, cho dù phải dùng cách gì thì cũng phải mời cho được vị thần y tính cách cổ quái kia cho tổ mẫu!”

Lão phu nhân nghe vayajt hì rất vui, trên gương mặt lúc nào cũng nghiêm khắc cũng có thêm mấy phần ý cười, liên tục khen ngợi Lục Dụ An không giống người em ruột Lục Văn Tú kia của hắn, là một nhân tài hiếu thuận.

Lục Hoán thấy Lục Dụ An dáng vẻ trong lòng đã có dự tính, kinh ngạc nhìn hắn một cái, trong lòng có chút kỳ lạ.

Hắn đã hỏi thăm được chỗ ở của mình? Lúc nào vậy?

Nhưng Lục Hoán cũng đã đoán được, trước mắt Lục Dụ An có thể biết tin tức liên quan tới mình, chắc chỉ là, biết mình với Trọng Cam Bình, Hộ bộ thượng thư, Ngũ hoàng tử đã gặp mặt qua. Chỉ chút đầu mối này sợ rằng hắn cũng phải dốc sức hết công sức, tiêu tốn một số tiền lớn mới có thể nghe ngóng được từ một số mối quan hệ trong kinh thành. Mà hắn còn tưởng rằng chỉ dựa cần vào đầu mối này là có thể tìm ra mình.

Lục Dụ An và Lục Văn Tú không giống nhau, hắn không vô dụng như Lục Văn Tú, nhưng mà đầu óc cũng rất bình thường, cũng không năng lực gì, mặc dù vẫn luôn nghĩ cách lấy lòng lão phu nhân, muốn kéo gần mối quan hệ với Nhị hoàng tử, nhưng vẫn không có cơ hội được Nhị hoàng tử xem trọng.

Lục Hoán suy nghĩ một chút liền hiểu, lần này đại ca Lục Dụ An muốn mượn chuyện tìm được thần y, tiến cử thần y cho Nhị hoàng tử và lão phu nhân, một mũi tên trúng hai con nhạn, được hai người này nhìn nhận với con mắt khác.

Chẳng qua là hắn có chút nóng lòng quá mức, còn chưa tìm được người, đã nôn nóng tới trước mặt lão phu nhân giành công.

Lục Hoán trong lòng rõ như gương, cũng không nói chuyện. Mà lão phu nhân thấy hắn tới, nói với hắn: “Lục Hoán, ngươi nghe rồi đó, ngươi cũng thử đi mời xem có thể mời vị thần y kia tới hay không.”

Lục Hoán: “Vâng.”

Lục Dụ An vừa nghe, có chút nóng nảy, chỉ là hết sức kiềm chế, cố gắng bình tĩnh nói: “Tổ mẫu, hắn có thể có ích gì, hắn cả ngày ở trong nhà trồng trọt nuôi gà, không bước chân ra khỏi nhà, có thể có nhân mạch gì chứ, chuyện này ngươi giao cho ta chẳng phải là được rồi sao? Tại sao còn cần Tam đệ chen chân vào?”

Lão phu nhân lại nói: “Các ngươi chia nhau ra mời, hai người cùng đi sẽ chắc chắn hơn!”

Bình Luận (0)
Comment