Chương 91
Không phải là lão phu nhân không muốn tin Lục Dụ An có thể mời tới vị thần y kia —— chỉ là, nàng quả thật không thể nào tin tưởng được, từ sau chuyện lần trước bên dòng suối, nàng cực kỳ thất vọng với Ninh vương phi, người sinh Lục Văn Tú, ngay cả ấn tượng với cháu ruột Lục Dụ An cũng giảm đi nhiều.
Vị thần y kia hành tung bí mật như vậy, kinh thành không một ai biết được thân phận của hắn, ngay cả mình phái người ra ngoài tìm cũng không tìm được, thì Lục Dụ An làm sao có được đầu mối mà tìm được?!
Nhưng, cháu trai có lòng hiếu thảo như vậy, nàng nên khích lệ.
Chẳng biết tại sao, trong lòng nàng mơ hồ có cảm giác, đứa đích tôn này của mình không làm được chuyện, nhưng thứ tôn này lại có thể làm được...
Nàng đưa mắt nhìn về phía Lục Hoán, đứa nhỏ này cả người trắng như tuyết trầm mặc đứng ở một bên, trên người mặc dù còn có mấy phần ngây ngô chưa biến mất hết của thiếu niên, nhưng tỉnh táo lại kiên định, thành thục lại hờ hững, mơ hồ thấy mấy phần khí tức của người sẽ thành đại sự.
Vì vậy, lão phu nhân lại nói: “Được, chuyện này cứ quyết định như vậy đi, ai có thể tìm được thiếu niên thần y kia trước để chữa bệnh cho tổ mẫu, tổ mẫu nhất định có trọng thưởng. Các ngươi lui xuống trước đi.”
Trong lòng Lục Dụ An không vui, nhưng lại không dám lộ ra ở trước mặt lão phu nhân, mang người hầu của mình rời khỏi đình giữa hồ.
Mà Lục Hoán một thân một mình, cũng từ trên hành lang dài đi ra ngoài.
Đi tới một nửa, hắn dừng bước, chỉ thấy Lục Dụ An đang đứng chờ ở dưới thềm của hành lang dài, cau mày nhìn hắn.
Lục Hoán nâng mắt lên nhìn tới, vẻ mặt lãnh đạm hỏi: “Có việc gì thế?”
Lục Dụ An lấy thái độ từ trên cao nhìn xuống, chắp tay ở sau lưng, ngắt một cánh hoa mai ở dưới mái hiên, ngửi một chút, lúc này mới thản nhiên nói: “Tam đệ, ngươi mới rồi nên cự tuyệt lão phu nhân, nếu không đến lúc đó không công mà về, sẽ mất mặt lắm. Ngươi ở kinh thành lại không có nhân mạch gì, làm sao có thể tìm được vị thần y kia? Đến lúc đó đừng nói, người làm đại ca như ta làm khó ngươi.”
Lục Hoán cũng không nói chuyện, chỉ nhìn hắn một cái thật sâu, ngay sau đó, vòng qua hắn, rời đi.
Lục Dụ An coi như thành thục chững chạc, nhưng cũng bị thái độ lạnh lùng không coi ai ra gì này của hắn chọc giận, cánh hoa mai cầm trong tay bị vo nát. Chỉ là Lục Dụ An điều chỉnh cảm xúc rất nhanh, trong lỗ mũi phát ra một tiếng hừ nhẹ, phất tay áo dẫn người rời đi.
Lục Dụ An là đích tử, cần gì có đó, vốn không cũng căm ghét Lục Hoán sâu như vậy, nhưng từ lần trước em ruột hắn, Lục Văn Tú, bởi vì Lục Hoán mà nhiễm phong hàn sốt cao, đổ bệnh không dậy nổi, đến nay còn phải nằm ở trên giường không thể xuống đất, trong lòng hắn có phần giận cá chém thớt với tên thứ tử này.
Mẫu thân lại nhắc nhở hắn nhiều như vậy, trong buổi săn ở núi Thu Yên ngàn vạn lần không thể để cho Lục Hoán đi trước, để tránh cho hắn đoạt danh tiếng của bản thân, vì thế, trong lòng hắn tự nhiên cũng nhằm vào Lục Hoán.
Nên khi trở về, hắn lập tức báo việc này cho Ninh Vương phu nhân.
Sau khi Ninh Vương phu nhân đợi hắn đi, sắc mặt vô cùng lo lắng, nói với ma ma bên người: “Ngày kia chính là ngày đi săn ở núi Thu Yên, nếu ngày mai vẫn không thể làm gì khiến hắn không thể ra ngoài, thì sẽ không còn cơ hội nữa! Ngươi mau nghĩ cách cho ta!”
...
Túc Khê bên này bởi vì gãy xương phải tĩnh dưỡng hơn nửa tháng, bị tụt lại rất nhiều môn học, không chỉ mỗi nàng sốt ruột, mà còn có cả ông bà Túc và chủ nhiệm lớp, suy cho cùng bây giờ nàng đang ở thời kỳ mấu chốt của lớp mười một, các tiết học bị mất cũng rất nhiều, không dễ gì bù lại được.
Vì vậy, hôm nay là thứ hai, ông Túc lái xe đưa nàng đến trường học.
Cố Thấm và Hoắc Kính Xuyên đứng ở cửa trường học chờ nàng, thấy chân của Túc Khê bó thạch cao phải chống nạng bước xuống xe, thì vội vàng tiến tới đỡ nàng vào lớp học.
Ông Túc rất không yên tâm, nói với hai người bọn họ: “Làm phiền các cháu quá, hôm khác tới nhà chú, để dì làm món cánh gà cho các cháu ăn nha.”
“Phiền toái gì đâu ạ.” Cố Thấm khéo léo cười nói: “Chú cứ yên tâm giao Khê Khê cho chúng cháu.”
Nhưng khi ông Túc vừa đi, Túc Khê nhanh chóng bị hai người vội vàng kéo đến quầy bán đồ lặt vặt: “Túc Khê, nhanh! Vé số lần trước cậu trúng lớn như vậy, mau mời chúng tớ ăn quà vặt đi! Buổi trưa còn đi ăn lẩu!”
Mời thì nhất định là phải mời, nhưng Túc Khê sờ ví tiền một cái, nói: “Nói ra các cậu có thể không tin, nhưng sau này tớ vẫn phải nhịn ăn nhịn mặc, bởi vì tớ phải chi một khoản nạp game để thăng cấp.”
Cố Thấm và Hoắc Kính Xuyên đều dùng ánh mắt nhìn người ngoài hành tinh nhìn nàng: “Cậu nạp game tăng cấp? Thôi đi, ai mà chả biết cậu, có tiền tiêu vặt cũng để mua đồ dùng học tập và tài liệu.”
Túc Khê trước đây là thiếu nữ ba tốt thành tích vô cùng xuất sắc, là không thể nghi ngờ, gần như từ trước tới nay cũng không thấy chơi game bao giờ, nhưng bây giờ ——