Tôi Nuôi Lớn Một Chàng Hoàng Tử Bệnh Tật ( Dịch Full)

Chương 93 - Chương 93 - Chương 93

Chương 93 - Chương 93
Chương 93 - Chương 93

Chương 93

Ở chỗ cửa chính.

Tên nhóc kia và Lục Dụ An cùng đứng ở nơi đó, hình như là đang định đi ra ngoài, mời vị thần y kia tới.

Hai con ngựa bị dắt đến trước mặt bọn họ.

Lục Dụ An từ trong chỗ thị vệ và người làm vây quanh đi tới trước tuấn mã cao lớn kia, quay đầu nhìn tên nhóc một cái, trong mắt có mấy phần chế giễu.

Người làm bên người hắn cũng nhỏ giọng lẩm bẩm với hắn: “Chẳng biết lão phu nhân nghĩ như thế nào, Tam thiếu gia làm gì có bản lĩnh có thể mời tới vị thần y toàn kinh thành cũng không ai tìm được kia chứ? Còn để cho hắn với Đại thiếu gia ngài cùng đi tìm. Nếu Đại thiếu gia ngài không tìm được, thì hắn lại càng không thể.”

“Nói năng xui xẻo.” Lục Dụ An cau mày dạy dỗ: “Hôm nay, ta đến chỗ tên phú thương Trọng Cam Bình kia hỏi thăm, nhất định sẽ hỏi được tung tích của vị thần y kia!”

Hắn đã ở trước mặt lão phu nhân ba hoa khoác lác rồi, cho dù hôm nay không mời được thì cũng phải mời được.

Nếu không mặt mũi của đích tử như hắn biết đặt vào đâu?

Túc Khê nhìn lời nói thẩm của hắn và người làm hiện lên trên giao diện, biểu cảm của nàng có chút, bọn họ còn không biết tên nhóc đang đứng ở dưới hiên kia chính là người mà bọn họ muốn tìm, cái này cũng quá là... gượng gạo rồi.

Mà không biết tên nhóc có phải cũng nghĩ giống nàng hay không, nhìn hai người kia nhỏ giọng thầm thì, hắn mặt không cảm xúc, nhưng bọt khí màu trắng trên đỉnh đầu toát ra một chuỗi “...”

Lục Dụ An xoay mình cưỡi lên con tuấn mã màu đen kia, quay đầu cất giọng đắc ý nói với tên nhóc: “Tam đệ, ta đi trước, ngươi cũng không được đi theo ta đâu đó, chính ngươi tự mình đi tìm, không tìm được cũng đừng khóc nhè mà trở lại nha.”

Mà tên nhóc cũng không nói chuyện, tầm mắt rơi vào con ngựa màu đỏ thẫm trước mặt mình kia, lập tức cầm lấy dây cương, trong đôi mắt đen nhánh một mảnh tĩnh mịch.

Túc Khê rất sợ hắn cưỡi lên, đang muốn nghĩ cách.

Nhưng chỉ thấy hắn một giây kế tiếp, kéo khóe miệng xuống, giễu cợt nói với Lục Dụ An: “Nếu ngươi và ta cùng cưỡi ngựa, ta chưa chắc đã chậm hơn ngươi, ngươi không sợ sao?”

Lục Dụ An quả thật bị chọc giận, trên mặt hiện ra vẻ tức giận, nhưng càng nhiều hơn chính là tức giận vì bị Lục Hoán nhìn thấu tâm tư.

Đúng là, trong lòng hắn có chút băn khoăn, Tam đệ này của hắn mặc dù là thứ tử, thân phận hèn mọn, nhưng quả thực là một đối thủ đáng gờm, không chỉ có cưỡi ngựa bắn cung thắng được hắn và Nhị đệ Văn Tú, lần trước còn bởi vì chuyện bên dòng suối mà được lão phu nhân xem trọng.

Hắn hết sức kiêng kỵ, rất sợ lần này, Tam đệ này lại làm ra chuyện kinh người gì đấy, đẩy hắn xuống dưới, khiến cho mặt mũi của hắn mất sạch.

Tuấn mã màu đen cao lớn uy mãnh của hắn, mặc dù tốt hơn con ngựa của tên thứ tử kia rất nhiều, nhưng ai biết được đứa thứ tử kia có thể có kỹ thuật cưỡi ngựa đặc biệt gì đó hay không, đến chỗ Trọng Cam Bình trước hắn, thậm chí là tìm được thần y trước hắn hay không?

Lục Dụ An cũng không thể dễ dàng tha thứ việc bản thân mình bị đẩy xuống thấp hơn người khác.

Lúc này, dù sao thì chỉ có Lục Hoán với mình, và một ít thân tín ở trước cửa, vì sao không cướp ngựa của hắn đi, để cho hắn không có ngựa để cưỡi? Xem hắn còn có thể ra vẻ hững hờ giống như bây giờ hay không!

Nghĩ về điều này, Lục Dụ An hừ lạnh nói: “Nếu Tam đệ đã có lòng tin, không cần cưỡi ngựa….!”

Lục Hoán làm như là không ngờ hắn lại sẽ nói như vậy, khẽ cau mày, tiến lên một bước bảo vệ ngựa của mình, vội la lên: “Không được, ta cần con ngựa này.”

Lục Dụ An thấy hắn như vậy, trong lòng lại càng đắc ý, hắn khác Lục Văn Tú ở chỗ, Lục Văn Tú vô cùng ngu xuẩn, ở ngay trước mặt mọi người cũng không che giấu chút nào, mà hắn ở trước mặt mọi người lại càng ra vẻ chững chạc, nhưng lúc này lại không có người khác, cho dù mình cướp đi ngựa của Lục Hoán, cũng không ai có thể khua môi múa mép nói ra ngoài.

Hơn nữa, Lục Hoán cũng chỉ có một con ngựa này, dù trong chuồng ngựa còn có những con ngựa khác, nhưng thị vệ trông chuồng ngựa là người của mẫu thân, cũng sẽ không để cho hắn cưỡi đi, hắn không có ngựa, nhất định sẽ bị mình bỏ xa.

Cho nên, nếu có thể khi dễ tên thứ tử này, vì sao lại không khi dễ chứ?

Bình Luận (0)
Comment