Chương 94
Chẳng lẽ chờ cho hắn cưỡi ngựa đến trước mình một bước tìm được thần y ư?!
Còn không đợi hắn có hành động, thân tín bên người hắn đã lập tức hiểu ý, đi tới cướp giây cương trong tay Lục Hoán, còn nghênh ngang nói: “Cám ơn ngựa của Tam thiếu gia!”
Dứt lời, vắt chân ngồi lên yên.
Lục Dụ An phải tranh thủ thời gian, cuối cùng sau khi dùng vẻ mặt đắc ý từ trên cao nhìn xuống nhìn Lục Hoán, dẫn người nghênh ngang rời đi.
...
Mà sau khi hắn đi, trước cửa phủ Ninh Vương trống trơn như trước, không còn ai sót lại ở phía sau, Lục Hoán mới thu hồi biểu cảm thất thểu vì bị cướp mất ngựa, đôi mắt không cảm xúc liếc nhìn phương hướng Lục Dụ An rời đi, đôi mắt lạnh giống như băng tuyết trên núi xa.
...
Bên ngoài màn hình, Túc Khê quan sát toàn bộ quá trình, bị kỹ thuật diễn xuất tuyệt vời của tên nhóc làm cho sợ ngây người ——
Đợi chút, chẳng lẽ hắn biết con ngựa màu đỏ thẫm của hắn bị người ta động tay động chân sao?
Lúc này, Lục Hoán cũng không xoay người trở về phủ, mà là từ từ đi ra phía bên ngoài thành, quyết định đi tìm ai đó phù hợp mặc áo khoác màu đen vào để giả trang làm thần y, thay thế mình xuất hiện ở trước mặt lão phu nhân.
Hắn luôn luôn cảnh giác như vậy, đương nhiên cũng biết, chắc chắn Ninh Vương phu nhân nhất định sẽ ra tay với mình trước buổi săn ở núi Thu Yên. Mấy ngày nay hắn luôn đề phòng, đừng nói hôm nay trên yên ngựa xảy ra vấn đề, hắn nhìn một cái đã phát hiện ra, dù Ninh Vương phu nhân dùng thủ đoạn khác, hắn cũng nhất định có thể tránh thoát.
Những năm gần đây, mánh khóe của Ninh Vương phu nhân cũng chỉ có vài cái, chứ dùng đi dùng lại mãi.
Ngu xuẩn tới nực cười.
Có rất nhiều chuyện Ninh Vương phu nhân chỉ âm thầm làm, chứ không nói cho Lục Dụ An, có lẽ là muốn để cho tay của con trai trưởng mà nàng thương yêu nhất sạch sẽ một chút, nhưng nhược điểm của Lục Dụ An lại chính là háo thắng, lòng ghen tỵ mạnh, mình chỉ cần bắt được nhược điểm của hắn, rồi lại khích thêm đôi câu, hắn cũng không mạnh hơn Lục Văn Tú ngu ngốc kia bao nhiêu.
Con ngựa màu đỏ thẫm đã làm bạn với hắn nhiều năm, hôm nay chỉ dùng để đổi một mạng của thân tín Lục Dụ An, thật đáng tiếc.
Lục Hoán cũng không vội, nên thong thả đi về phía bên ngoài thành.
Nhưng Túc Khê nhìn bóng lưng của tên nhóc, cảm giác trong lòng rất khó chịu.
Từ lần đầu tiên nàng bắt đầu trò chơi, cũng biết ở Phủ Ninh Vương này, tên nhóc luôn thiếu ăn thiếu mặc. Nhưng hôm nay có lẽ là sự chênh lệch quá rõ ràng giữa ba con ngựa ở trong chuồng ngựa, hai con cao lớn, một con gầy yếu, sự tương phản ấy quá mức mãnh liệt, khiến cho trong lòng nàng càng thêm lòng đau cho tên nhóc.
Có lúc, lòng người chính là như vậy, con nhà mình chưa được đầy đủ lắm, có thể lúc ấy còn không đến nỗi quá đau lòng, nhưng một khi có người khác để so sánh——
Thấy người khác dùng hộp cơm tuyệt đẹp, ăn cơm hộp tình yêu, dùng cặp đẹp, đi xe đạp địa hình mới tinh.
Mà con nhà mình nhiều năm qua như vậy cũng chỉ có thể gặm bánh bao, dùng cái túi đã giặt tới vàng ố làm cặp sách, đi bộ trên đường mòn đầy bùn đất đến trường, chỉ có thể nhìn xe đạp của các bạn khác với ánh mắt ngưỡng mộ...
Trong lòng nhất thời chua xót bốc lên.
Nếu như nói cái trò chơi này chính là một nhà trẻ, Túc Khê không hề muốn con trai nhà mình phải hâm mộ người khác, nàng muốn cho tên nhóc nhà mình có được những đồ tốt nhất.
Dĩ nhiên, có thể tên nhóc không phải là rất quan tâm con ngựa kia của hắn có tốt có như của hai huynh đệ Lục Dụ An, Lục Văn Tú hay không ——
Cũng có thể là càng không quan tâm ăn, mặc, ở, đi lại của hắn có bằng hai huynh đệ kia không.
Nhưng, Túc Khê tự giao cho mình vị trí một vị phụ huynh mẫu mực, rồi còn tự mình tưởng tượng cách tên nhóc nhà mình bị khinh khi, tới mức chua xót rơi lệ.
Con nhà người khác có thì tên nhóc nhà nàng cũng phải có.
Mặc dù bây giờ tên nhóc đã có nông trang, ngân lượng, tiểu đệ, công nhân rồi, tương lai cũng sẽ càng ngày càng tốt.
Nhưng quá khứ hắn đã trải qua, chỗ hắn thiếu hụt, vĩnh viễn đều không thể bù đắp được.
Vì vậy Túc Khê mở cửa hàng ra ——
Còn chờ đợi gì nữa, nạp tiền vào game thôi!