Ôn Văn xẻ thịt một con thú bị thiêu rụi, tìm chút thịt nướng để ăn, sau đó vui vẻ nhìn ngọn núi lửa đang cháy hừng hực.
"Wow, thật đồ sộ."
Rừng rậm thiêu đốt nhuộm đỏ bầu trời, ngọn lửa bị gió thổi tạo thành vòi rồng, tình huống như ngày diệt vong này ngay cả phim điện ảnh cũng khó lòng tạo ra được.
Delia đứng trước ngọn lửa, hai tay giang rộng, tựa hồ đang ôm lấy trận lửa lớn này, biểu cảm có chút khủng bố.
"Bởi thế người ta mới nói con gái tuổi mười tám dễ thay đổi, cô gái bình xịt bảo vệ môi trường này chỉ mất tích một đoạn thời gian ngắn đã biến thành vực sâu hung tàn rồi."
Theo ngọn lửa lan rộng, toàn bộ giấc mơ không có nơi nào yên vui, nơi của Ôn Văn đứng là nơi bình an cuối cùng.
Cơ thể Delia bắt đầu mờ ảo không rõ, sau đó biến mất trong tầm mắt Ôn Văn.
Khi ngọn lửa sắp chạm tới Ôn Văn, đám lửa kia cũng biến mất, rừng rậm thiêu đốt bị ngăn thành những khối lập phương to cỡ đầu người, những khối lập phương này nhanh chóng hợp lại, sau đó biến mất.
Mà Ôn Văn hồi phục tinh thần, phát hiện mình đang đứng trên một con đường, con đường này thuộc về một giấc mơ khác.
Lúc giấc mơ của Delia biến mất, Ôn Văn cảm nhận được ý thức của cô theo dây leo tăng lên, hiện giờ có lẽ đã tỉnh lại ở thế giới bên ngoài.
Xem ra chỉ cần ý thức của người bị bắt phản kháng lại 'địa ngục' của mình, hủy diệt đi giấc mơ làm bọn họ đau đớn thì có thể giành được tự do để tỉnh táo lại.
Có điều nếu không có Ôn Văn giúp đỡ, cho dù Delia chết đi sống lại mười lần trăm lần cũng đừng hòng thoát khỏi giấc mơ này.
Toàn bộ quá trình này Ôn Văn hành động rất đơn giản, nhưng Delia có thể thoát khỏi doanh trại chính là vấn đề lớn, cô cũng không có khả năng tạo ra lửa, trong quá trình phóng lửa cũng không thể nào tránh được sự đuổi giết của nhóm thổ dân.
Vị thần linh thần bí kia tựa hồ đã để lại con đường sống cho Delia, nhưng thực tế thì con đường này hoàn toàn không có khả năng.
Mặt khác sau khi giải cứu Delia, Ôn Văn phát hiện mình khôi phục một phần năng lực.
Phần năng lực này là năng lực anh hùng bàn phím thuộc về 'Oai Long', tuy năng lực này đã bị cắt giảm một phần lớn nhưng Ôn Văn vẫn có thể tính là người siêu năng, không cần cực khổ học theo Diệp sư phụ một đánh mười nữa.
"Để xem xem giấc mơ này như thế nào, sau khi phá giải giấc mơ này, mình có thể sẽ khôi phục lại thực lực nhất định."
Trải qua quan sát, Ôn Văn tìm được chỗ dị thường lớn nhất trong giấc mơ này.
Đó là trong giấc mơ này chỉ có hai loại người.
Một là thiếu nữ ở độ tuổi hai mươi đầy sức sống, xinh đẹp chỉ là số ít, phần lớn đều che mặt.
Một loại khác là phụ nữ trung niên bốn mươi đến năm mươi tuổi, những người phụ nữ này có biểu cảm rất độc ác, thoạt nhìn làm người ta sợ hãi.
Dựa theo kinh nghiệm của giấc mơ trước, bọn họ chính là NPC của giấc mơ, chỉ cần tìm ra nơi có phong cách khác với bọn họ là được.
Tìm một hồi, Ôn Văn đã tìm được một nhà ba người.
Đây là gia đình hoàn chỉnh duy nhất mà anh nhìn thấy.
Một người mẹ hiền lành, một em gái lanh lợi xinh đẹp, còn có một người đàn ông vẻ mặt suy yếu.
Nếu Ôn Văn đoán không sai, người đàn ông còi cọc này chính là chủ của giấc mơ.
"Ở trong giấc mơ này mình khá tự do, cứ tiếp tục quan sát thêm một chút nữa, tìm ra điểm chung của hai giấc mơ, như vậy mình có thể nắm giữ được quyền chủ động."
Ôn Văn núp trong bóng tối, dùng năng lực bàn phím của Oai Long gõ ra một câu nói.
"Mình là một con nhện, ẩn núp trong bóng tối, không bị ai phát hiện."
Sau khi gõ xong lời này, Ôn Văn có thể bò trong phòng hệt như con nhện.
Anh giống như một kẻ biến thái rình coi cuộc sống của một nhà ba người này.
Sáng sớm sau khi thức giấc, người đàn ông này sẽ xuất phát khỏi nhà, tùy tiện tìm một cô gái trẻ ở trên đường rồi bắt đầu cưa cẩm.
Kỹ năng ghẹo gái của người đàn ông này làm Ôn Văn phải sáng mắt, nếu anh cũng biết những chiêu thức này thì làm sao còn một thân một mình tới tận bây giờ chứ.
Cưa gái tới trưa, hai người đã nói tới chuyện cưới gả, lúc này đột nhiên xuất hiện một người phụ nữ trung niên vẻ mặt hung ác.
"Muốn qua lại với con gái nhà bọn tôi thì cũng được, mang năm trăm ngàn làm sính lễ tới đây." Người phụ nữ trung niên hung ác nói.
Sắc mặt người đàn ông kia thay đổi, lập tức về nhà nói chuyện này, người trong nhà xoay tiền suốt một tiếng đồng hồ, cuối cùng cô em gái xinh đẹp đi tới trước mặt hắn nói: "Anh à, chúng ta có tiền rồi, mẹ đã bán nhà có được một triệu rưỡi, bọn em sẽ đi thuê phòng để ở, anh có thể kết hôn rồi."
Trong quá trình nói chuyện, cô em gái vẫn luôn lộ ra nụ cười, thế nhưng nước mắt vẫn theo khóe mắt chảy xuống.
Ôn Văn bí mật quan sát thở hắt một tiếng, suýt chút nữa đã bị người đàn ông kia phát hiện.
"Hắn đang làm cái quỷ gì vậy chứ, mình nhìn không nổi nữa rồi chỉ muốn đánh người."
Ôn Văn nổi trận lội đình, có điều vì nghĩ tới công việc của mình mới cưỡng chế đè ép cơn giận.
Càng làm tam quan của Ôn Văn nổ tung là người này thật sự cầm số tiền này đi kết hôn với người phụ nữ kia.
Quá trình hôn lễ chỉ trải qua vài giờ, tới mười giờ tối, người đàn ông kia mặt đỏ bừng trở về nhà, mở cửa ra thì sững sờ, chỉ thấy trong nhà không có thứ gì.
Hắn điên cuồng tìm cuối, cuối cùng ở trong một góc u ám của thành phố tìm được hai mẹ con tựa vào nhau trên đường.
Người đàn ông cảm thấy đau lòng như bị dao cắt, nhưng còn chưa kịp thử xoay chuyển hết thảy thì tiếng chuông lúc nửa đêm đã vang lên.
Hắn, mẹ và em gái hắn cùng biến mất trong màn đêm.
Rạng sáng ngày hôm sau, người đàn ông có vẻ đã quên đi tất cả những chuyện xảy ra ngày hôm qua, sau khi rửa mặt thì đi tìm một cô nàng khác, lại bắt đầu cưa cẩm.
Ôn Văn đang âm thầm quan sát đã nhìn ra chút phương hướng.
Thời gian của giấc mơ này được tăng nhanh, mỗi khi đến mười hai giờ đêm sẽ tiến hành Reset, mục đích là để người đàn ông này phải thừa nhận cảm giác nghẹn khuất này trong vô hạn.
Ôn Văn chỉ ở bên cạnh xem đã muốn giết người rồi, có trời mới biết ở trong lòng người đàn ông này rốt cuộc có bao nhiêu cảm xúc bùng nổ.
"Nơi này đúng là địa ngục của người đàn ông này, có vẻ mình biết giấc mơ này muốn làm gì rồi."
"Thời gian có chút eo hẹp, nếu muốn để chính hắn phá hủy giấc mơ này cũng không dễ."
Ôn Văn xoa tay, mua chút băng vải quấn tay của môn đấm bốc, hóa trang đơn giản một chút, sau đó tiếp cận người đàn ông có vẻ mặt gần như sắp hỏng mất.
Người này nhớ kỹ khoảng thời gian mỗi ngày, nhưng hắn chỉ có thể ngày ngày đi cưa cẩm các em gái như một cái máy, kết hôn, sau đó gieo họa cho người nhà, đối với hắn thì mỗi ngày đều là sự giày vò.
Thậm chí ở trong thành phố này, ngoại trừ mẹ mình, tất cả những người phụ nữ trung niên còn lại đều là mẹ vợ của hắn...
Hắn có nằm mơ cũng muốn thoát khỏi cơn ác mộng vô hạn này, vốn với năng lực của hắn thì căn bản không có cách nào phá vỡ quy tắc của thế giới này.
Đúng lúc này có một người đàn ông rất có khí chất tìm được hắn, lộ ra nụ cười ấm áp.
Người này xuất hiện làm người đàn ông này trào nước mắt, Ôn Văn là người đàn ông đầu tiên mà hắn nhìn thấy ở đây.
"Muốn đàm đàn ông chân chính không? Muốn thoát khỏi thân phận hèn mọn không? Theo tôi học tập, tôi sẽ dạy cậu làm thế nào trở thành 'người đàn ông đấu sĩ chân chính'!"
Trong mắt Ôn Văn tựa hồ phừng lên ngọn lửa thiêu đốt, hấp dẫn người đàn ông như con thiêu thân này.
[hết 1158]