Trải qua một loạt chém giết, thực lực của hắn đã khôi phục khá hoàn mỹ, hơn nữa còn có chút dư dả.
Số năng lượng dư này không có cách nào làm thực lực của Ôn Văn gia tăng, nhưng có thể không hạn chế lượng năng lượng mà Ôn Văn có thể điều động, số năng lượng này làm Ôn Văn thi triển được tà ngữ vạn kiếm thuật mạnh mẽ nhất từ trước tới nay.
Số kiếm năng lượng bay trên không trung đều mọc thêm một cái miệng, những cái miệng này không ngừng phun ra những lời mắng chửi độc ác nhất thế gian, chỉ bạo lực ngôn ngữ thôi cũng có thể bức điên người ta.
Mặc dù đối với hai kẻ trước mặt mà nói, lời nói độc ác căn bản không có tác dụng, nhưng đối phương lập thế trận khoa trương như vậy, Ôn Văn cũng không thể thua kém.
Ba người liếc mắt nhìn nhau, không chút điềm báo trực tiếp khai chiến.
Giữa bọn họ không có lời gì để nói, trong giấc mơ này chỉ có một người thắng.
Ôn Văn vung tay lên, vô số kiếm dài bay về phía hai tên kia.
Ôn Gerald Văn vung tay phóng ra ánh sáng vạn trượng ngăn cản toàn bộ số kiếm dài này.
Quỷ tinh không ở bên kia thì tùy ý Ôn Văn tấn công, số kiếm dài này tiến vào cơ thể nó xong sẽ biến mất không thấy bóng dáng, không nhấc lên chút gợn sóng.
Sau đó hai con quái vật đồng thời phát động tấn công làm Ôn Văn phải lui về sau một cây số.
Sau khi dừng lại, trên mặt Ôn Văn lộ ra sự yêu thích, chiến đấu với đối thủ mạnh mẽ một chút mới làm anh cảm thấy vui sướng.
"Phù... tùy tâm sở dục, không gì không chém, Tâm Ý Thần Kiếm, chém!"
Một tia kiếm khí màu đen hẹp dài bay ra ngoài, mục tiêu là quỷ tinh không.
Quỷ tinh không thoạt nhìn giống như không hề đề phòng, nhưng kỳ thực là phần lớn đòn tấn công đều không có hiệu quả đối với nó, có điều không quản là vật hữu hình hay vật vô hình, tất cả đều nằm trong phạm vi tấn công của Tâm Ý Thần Kiếm.
Tâm Ý Thần Kiếm có thể không trúng mục tiêu, không quản đối phương là trạng thái gì, khi vung kiếm có muốn chém trúng mục tiêu hay không, hoàn toàn dựa vào tâm ý.
Quỷ tinh không không để ý tới tia kiếm khí hẹp dài này, nhưng sau khi kiếm khí trúng mục tiêu thì nó kinh ngạc, một nửa cơ thể nó trực tiếp bị xé toạc, vết cắt nháy mắt hóa thành tinh thạch, có nghĩa là nó không thể sử dụng phần cơ thể này nữa.
Nó tức giận nhìn Ôn Văn, cơ thể nhanh chóng vặn vẹo, tạo thành một họng pháo to lớn ở chính giữa, họng pháp này hướng về phía Ôn Văn, phóng ra một trụ năng lượng dáng vẻ như trời sao.
Khóe mắt Ôn Văn điên cuồng, vô số kiếm dài tạo thành một tấm khiên lớn ở trước mặt, nhưng tấm khiên kiếm này chỉ giữ vững được hai giây đã bị phá vỡ, Ôn Văn bị trụ năng lượng đánh văng mấy ngàn mét, sau khi rơi xuống đất thì xảy ra một vụ nổ tung, uy lực của cú nổ thậm chí ảnh hưởng tới vị trí trước đó của Ôn Văn.
Thừa dịp Ôn Văn và quỷ tinh không đánh nhau, Ôn Gerald Văn làm ra dáng vẻ cầu nguyện, vô số ánh sáng hội tụ ở giữa hai tay, cuối cùng tạo thành một cây thương dài mạnh mẽ.
Lúc quỷ tinh không phóng ra pháo năng lượng, Ôn Gerald Văn đã phóng ra cây thương chọt vào phía sau quỷ tinh không, ánh sáng mạnh mẽ bao trùm lấy nó.
Sức mạnh tiêu tan hóa thành một luồng thẳng tắp bay tới vị trí nổ tung, coi như chém thêm một đao cho Ôn Văn.
Bên ngoài nhìn vào, quỷ tinh không là mạnh mẽ nhất, vì thế nó cũng đối tượng bị nhắm vào đầu tiên.
Năng lượng màu đen mọc lên như khói lửa, Ôn Văn ở trong hố sâu trồi lên, thoạt nhìn có chút chật vật, dùng lực một chút ở giữa không trung, một lần nữa bay tới chiến trường.
Trong lúc phi hành, Ôn Văn một lần nữa ngưng tụ kiếm ánh sáng trong tay, kiếm dài càng lúc càng lớn, cuối cùng biến thành một cây kiếm lớn dài bốn mươi mét.
Thoáng chốc khi sắp chạm vào Ôn Gerald Văn và quỷ tinh không, Ôn Văn đột nhiên dừng lại, vung kiếm chém về phía hai người.
Kiếm này có uy lực cực lớn, toàn bộ đất đai ở gần đó đều bị san bằng, năng lượng dao động mạnh mẽ chậm rãi ăn mòn hết thảy xung quanh.
Bụi mùi tản đi, trên người ba người đều có chút tổn thương, chuẩn bị vòng chém giết thứ hai.
...
Sát biên giới giấc mơ, tư tế Sa Hải đứng trước một khu dân cư.
Vô số cát mịn tìm kiếm trong tòa kiến trúc, dựa theo tin tức Ôn Văn cung cấp, hắn tiến vào con đường núi Xoắn ốc, hẳn là biên giới giấc mơ của người hôn mê.
Vài con mộng yểm lang thang thấy tư tế Sa Hải đứng đó thì ứa nước bọn.
Ở biên giới giấc mơ, sở dĩ Ôn Văn không bị tấn công là vì anh dùng thể chất mộng yểm, đám mộng yểm xem anh là đồng loại.
Nhưng hiện giờ người này thấy thế nào cũng là người bên ngoài.
Người trong biên giới giấc mơ sẽ không đổi, mỗi người sinh ra đều là đồ chơi tốt nhất của đám mộng yểm.
Đám mộng yểm ngụy trang thành dáng vẻ phong cách quý tộc Smart, còn chưa nói được lời nào đã nghe tư tế Sa Hải nói một câu.
"Cút."
"Ai u, thằng nhóc này cuồng ngạo thật đấy, mày có biết tao là ai không hả?" Mộng yểm tiến tới trước mặt tư tế Sa Hải, khiêu khích nhìn hắn.
Con mộng yểm này không cảm nhận được năng lượng dao động trên người tư tế Sa Hải, vì thế cảm thấy tư tế Sa Hải chỉ là người bình thường lạc tới nơi này.
Tư tế Sa Hải hơi nghiêng đầu một chút: "Vậy... mày biết tao là ai không?"
mộng yểm lui về sau hai bước, ngẩng đầu nhìn bầu trời một chút, phát hiện sắc trời trở nên mờ nhạt, là dấu hiệu sắp xảy ra bão cát, mà biên giới giấc mơ thì không thể nào xảy ra bão cát.
"Mày... mày là ai?"
"Tao... là Sa Hải!"
Ầm ầm, một lượng cát lớn chảy vào trong thành phố, vùi lấp hết thảy, thành trấn đầy ắp nhà cao tầng nháy mắt biến thành một mảnh hoang mạc.
Đám mộng yểm trong thành phố đều bị hạt cát trói chặt, không dám nhúc nhích.
Chúng có thể cảm nhận được những hạt cát này có sinh mạng, một khi chúng tỏ ra đe dọa thì sẽ bị số cát này dễ dàng nghiền thành mảnh nhỏ.
"Thành phố này có lắm côn trùng quá, như vầy có lẽ sẽ không quấy rầy mình nữa."
Hắn nhắm mắt lại, cảm giác một chút, sau vài phút thì mở mắt ra: "Tìm thấy rồi!"
Hắn xòa tay, một bóng đen hẹp dài xuất hiện trong tay hắn, bóng đen này tổng thể giống như một cây đao dài, trên đao lóe sáng năng lượng bình ổn.
Đây là báu vật phong ấn Yếm Tổ năm đó, chỉ cần một lần nữa ghim bóng đen này vào trong cơ thể Yếm Tổ, Yếm Tổ sẽ một lần nữa chìm vào ngủ say.
Tư tế Sa Hải là người hiểu rõ sự nguy hại của Yếm Tổ nhất, bởi vì hắn cũng thuộc về quốc gia suýt chút nữa đã úy Yếm Tổ hủy diệt, là hậu duệ trực hệ của Đại tư tế nắm giữ quyền lực tối cao, không để Yếm Tổ thức tỉnh chính là sứ mệnh vĩnh hằng của gia tộc bọn họ.
Kéo người vào giấc mộng quả thực có thể khiến người ta cải tà quy chính, nếu như có thế khống chế thì quả thực có rất nhiều chỗ tốt cho xã hội.
Nhưng theo Yếm Tổ khôi phục thực lực, phạm vi sẽ ngày càng lớn, mấy chục ngàn người, mấy trăm ngàn người, thậm chí là mấy trăm triệu người cũng không thể lấp đầy được hứng thú của Yếm Tổ.
Hắn tham lam liên tục kéo người vào giấc mộng, mãi tới khi để tất cả mọi người trên thế giới tiến vào trong mộng của mình.
Đến khi đó người bị kéo vào trong giấc mơ sẽ không đợi được tới thời khắc tỉnh lại nữa, bởi vì bọn họ sẽ chết đói vì không có người chăm sóc, cả một nền văn minh sẽ bị Yếm Tổ hủy diệt.
Vì thế không quản thế nào, hắn cũng muốn giải quyết Yếm Tổ bằng mọi giá.
...
Trên tầng cao nhất của núi xoắn ốc, Yếm Tổ ngồi trên một chiếc ghế có phong cách khoa học viễn tưởng, nhìn màn hình khổng lồ có độ cong.
Trên màn hình là giấc mơ của Cao Phương Chu, trò chơi nhỏ của hắn và Ôn Văn là liệu Cao Phương Chu có thể dựa vào chính mình mà thoát khỏi giấc mơ hay không.
Sau khi Ôn Văn và Yếm Tổ biến mất, Cao Phương Chu tiếp tục với cuộc sống bình ổn và đau đớn.
Hắn đã nhận ra lỗi của mình, vì thế muốn chuộc tội.
Chẳng qua từ cuộc giao lưu ngắn ngủi với Ôn Văn cũng không phải không có ý nghĩa, ít nhất hắn đã biết phương pháp để mình thoát khỏi cơn ác mộng này.
Giấc mơ của hắn đã được điều chỉnh gia tăng tốc độ, vì thế thời gian nhanh chóng trôi qua một năm.
Trong một năm này, Cao Phương Chu sâu sắc ý thức được sai lầm của mình, tư tưởng cũng thăng hoa rất nhiều.
Mà sự chuộc tội của hắn cũng kết thúc, hiện giờ bắt đầu suy nghĩ xem nên làm thế nào rời khỏi nơi này.
Đây là một thành phố trí thức, bao gồm cả chỗ ở của Cao Phương Chu, mỗi người đều là dân trí thức, đủ tư tưởng hỗn loạn chấn động có thể làm người sáng suốt rơi tới nơi này bị bức điên.
Muốn rời khỏi nơi này thì anh cần phải chỉnh sửa lại tư tưởng vặn vẹo của thành phố này, để nó khôi phục bình thường.
Nếu để Ôn Văn xử lý, anh nhất định sẽ nói, chỉ cần giết sạch người trong thành phố thì thế giới sẽ thanh tịnh, nhưng Cao Phương Chu không có loại suy nghĩ này, vì thế hắn chỉ có thể tiến hành theo lĩnh vực tư tưởng.
Muốn quét sạch tư tưởng của một thành phố, điều kiện hàng đầu rất đơn giản, bạn cần có sức mạnh tuyệt đối, không có sức mạnh thì đây chính là cục địa ngục.
Thế nhưng khoảng thời gian này, Cao Phương Chu đã có đầy đủ hiểu biết với thành phố này, người nơi này tuy thích phát biểu ý kiến, thích công kích lần nhau, nhưng phần lớn suy nghĩ của bọn họ rất hỗn loạn.
Vì thế cách làm của Cao Phương Chu chính là thử thay đổi những người có suy nghĩ hỗn loạn này.
Quá trình này rất gian nan, hắn thông qua đủ loại con đường, công bố hơn chục bài viết, những văn chương này có mục đích dẫn dắt tư tưởng của cư dân thành phố, làm bọn họ nhận Cao Phương Chu là cùng loại người.
Cao Phương Chu không nghĩ tới dùng số văn chương và hình ảnh này ảnh hưởng tất cả mọi người, bởi vì một số ít người trong giấc mơ này rất khó chơi, chỉ biết càn quấy.
Hắn cũng chưa từng nghĩ tới thông qua văn chương để thay đổi ý nghĩ của những người này.
Chuyện này không thực tế, người có thể nhận ra mình sai lầm dù sao cũng chỉ là số ít, người như vậy muốn cải chính lại càng ít hơn.
Hắn cần phải thao túng dư luận!
Trong giấc mơ này, dư luận mạnh mẽ vượt sức tưởng tượng, chỉ cần có thể dẫn dắt dư luận theo biên độ nhỏ thì có thể đạt được hiệu quả không tưởng.
Sau đó Cao Phương Chu bắt đầu viết một ít tác phẩm, những tác phẩm này thoạt nhìn không nhắm vào vài quần thể, thế nhưng quần thể tán đồng với ngôn luận của Cao Phương Chu nhìn thấy những tác phẩm này liền bắt đầu tấn công những quần thể nhỏ trong thành phố.
Bọn họ vốn chỉ dùng võ miệng, dù sao thì mọi người ở đây đều là anh hùng bàn phím, thấy cái gì cũng muốn mắng hai câu.
Nhưng Cao Phương Chu khéo léo dẫn dắt, lại thêm mắm thêm muối, người bị chửi thấy vậy rất khó chịu, hai bên bắt đầu 'chiến đấu'.
Chuyện này vốn rất bình thường, bởi vì đây chỉ là chuyện thường ngày của thành phố này.
[hết 1173]