"Nơi này là... kẽ nứt ở bên ngoài thế giới!"
Hậu Kình mở mắt ra, phát hiện mình đang ở trong một hư không đen kịt, hắn có thể nhìn thấy tinh cầu màu xanh lam ở dưới thân và vũ trụ mênh mông ở ngoài hành tinh.
Nhưng thấy không phải có thể chạm vào, thế giới này có nhiều lá chắn đặc biệt bảo vệ, hắn không thể tiến vào tinh cầu màu xanh ở bên dưới, cũng không có cách nào đi ra vũ trụ bên ngoài.
Nơi này giống như nhà giam vô tận cỡ lớn, giam cầm rất nhiều cường giả Tai Biến, Hậu Kình chính là một trong số đó.
Khác với những quái vật khác là lúc Hậu Kình bị đưa tới đây, tuy sức sống cường hãn vẫn còn nhưng cơ thể đã vụn vỡ không còn ra hình ra dáng.
Vì thế Hậu Kình đương nhiên sẽ bị những sinh vật cấp Tai Biến khác trong kẽ nứt nhắm tới.
Năng lượng ở nơi đây rất loãng, cường giả cấp Tai Biến muốn bổ sung năng lượng sẽ rất gian nan, mà cơ thể rách nát có đầy đủ năng lượng của Hậu Kình chính là thức ăn lý tưởng nhất của chúng.
Vì thế có vô số sinh vật cấp Tai Biến chen chúc ùa tới, điên cuồng cắn xé máu thịt Hậu Kình.
Hậu Kình muốn phản kích nhưng lúc này hắn không có sức sống khổng lồ, cơ thể có sức mạnh mạnh mẽ nhưng không có cách nào hoàn toàn phát huy, số máu thịt kia rải rác khắp bốn phía, hắn chỉ có thể bảo vệ được một phần.
Cuối cùng máu thịt Hậu Kình phân tán xung quanh bị đám cường giả cấp Tai Biến cắn nuốt sạch sẽ, chỉ còn lại cơ thể tàn tạ và một cánh tay.
Trong máu thịt có năng lượng mà Ensuk rót cho Hậu Kình, chính là chất bổ dưỡng đối với đám cường giả cấp Tai Biến trong kẽ nứt.
Đợi sau khi cắn nuốt máu thịt của Hậu Kình xong, đám cường giả cấp Tai Biến bắt đầu phân tán, không tiếp tục tấn công Hậu Kình.
Bởi vì còn cướp đoạt nữa sẽ bị Hậu Kình phản kích, rất có thể sẽ vì thế mà bị thương.
Ở nơi cằn cỗi này, bị thương là chuyện không có lợi, nói không chừng sẽ rơi vào kết cục như Hậu Kình.
Lovevis ở bên cạnh nhìn bữa tiệc thịnh soạn của đám ác thú mà không tham gia.
Trên ót hắn đầy mồ hôi lạnh, rất sợ đám cường giả cấp Tai Biến này nhắm vào mình.
Theo nghi thức đang tiến tới gần thành công, cơ thể của Lovevis ở trong kẽ nứt ngày càng hư ảo.
Vì không muốn bị những cường giả cấp Tai Biến khác nhận ra khác thường, hắn vẫn luôn đặc biệt tránh né những cấp Tai Biến khác.
Nhưng nào ngờ tên Hậu Kình chết tiệt này vừa vặn bị dịch chuyển tới ngay bên cạnh hắn, dẫn tới một đám cường giả cấp Tai Biến rình coi.
May mà đám cường giả cấp Tai Biến này vì tiêu hóa Hậu Kình nên không ở lại nơi này quá lâu, chúng chạy đi xa để tiêu hóa năng lượng, nhờ vậy mà Lovevis mới tránh được một kiếp.
"Thêm hai ngày nữa thì tốt rồi, đến khi đó mình có thể tiến vào thế giới vẫn chưa bị ăn mòn này!"
"Mình có thể chiếm một vùng đất phì nhiêu, chờ đến khi nơi này hoàn toàn bị ăn mòn thì mình chính là người che chở một vùng lãnh thổ, mạnh mẽ hơn rừng rậm Thương Bạch kia vô số lần."
Nhìn thế giới ở trước mắt, trong mắt Lovevis lộ ra vẻ mặt khát khao.
...
Khe nứt dần dần biến mất không thấy đâu nữa, Ôn Văn tiếc nuối nhìn vị trí Hậu Kình.
"Tiếc quá, mình còn muốn có thêm một tù nhân nữa."
Có điều Ôn Văn cũng không có nhiều khuyết điểm, dù sao thì trạng thái Tai Biến của anh sắp hết, cho dù Hậu Kình không bị Kyogoku Kura đánh vào trong kẽ nứt thì lần này anh cũng không có cách nào thu nhận Hậu Kình.
Hơn nữa không gian khu Tai Biến của trạm thu nhận không nhiều, tổng cộng chỉ có mười phòng giam Tai Biến, chất lượng Tai Biến thấp như Hậu Kình vẫn nên đi chỗ khác chiếm chỗ đi.
Kyogoku xuất hiện bên cạnh Ôn Văn, hứng thú nhìn anh: "Ông anh đúng là thâm tàng bất lộ, nếu không phải tôi vừa vặn tới tham gia hội chợ Anime rồi đụng trúng ông anh, có khả năng tôi sẽ không phát hiện được thân phận của ông anh."
Không sai, sở dĩ Kyogoku Kura xuất hiện ở nơi này không có nguyên nhân sâu xa gì cả, hắn chỉ đơn giản là tới tham gia hội chợ Anime.
Được xem là người sinh sống ở nơi này, lại có tuổi tác vẫn còn trẻ, Kyogoku có thể xem là người sống ở thế giới hai chiều, chỉ cần không có nhiệm vụ, hắn không ở nhà xem Manga Anime thì cũng tới dạo chơi hội chợ Anime.
Về phần tu luyện?
Xin lỗi, thiên tài không cần tu luyện.
Hắn ở nhà lăn một vòng có lẽ sẽ lĩnh ngộ được tuyệt chiêu xoắn ốc tử vong...
Kyogoku không có ý tứ xác nhận thân phận Ôn Văn, chỉ đơn giản vì gặp được Ôn Văn mà vui vẻ.
"Bên thành phố Wono có một tiệm mì cấp bậc báu vật, tôi mời ông anh ăn mì."
Ôn Văn mỉm cười, đi theo sau Kyogoku tới tiệm mì mà hắn nói.
Anh quyết định kết bạn với Kyogoku Kura, không chỉ vì hai người là ngưu tầm ngưu mã tầm mã, đây là lần đầu tiên anh gặp Kyogoku, anh vẫn chưa có nhiều hiểu biết về đối phương.
Nguyên nhân chân chính làm anh có quyết định này là vì thực lực của Kyogoku, cấp Tai Biến là cấp bậc thực lực cao nhất ở liên bang, không có người nào có thể bỏ qua một vị cường giả cấp Tai Biến.
Một nguyên nhân khác chính là cách thức Kyogoku đánh bại Hậu Kình.
Chiêu thức kẻ nứt hút Hậu Kình đi làm Ôn Văn rất coi trọng.
Thế giới này bị mấy tầng lá chắn mạnh mẽ bảo vệ, có thể đuổi cường giả cấp Tai Biến khỏi thế giới này, trước giờ Ôn Văn chỉ biết mỗi cá voi khổng lồ Thiên Mạc, hiện giờ có thêm Kyogoku Kura.
Nói không chừng có một ngày, Ôn Văn có thể sử dụng được năng lực của Kyogoku.
Hai người vừa nói vừa đi, rất nhanh đã tới được tiệm mì.
Tiệm mì này không lớn, trước cửa tiệm có mấy tấm vải trắng vẽ hình sợi mì, trên vải viết mấy chữ to.
'Tiệm Mì Thùng Gỗ Lớn Vui Vẻ'
Xung quanh bao phủ một tầng kết giới trong suốt không màu, nó sẽ làm người bình thường ở xung quanh không thấy được tiệm mì này.
"Cửa hàng này chỉ điêu đãi thợ săn có thực lực thôi, ông chủ đã phát huy tinh thần thợ làm mì tới đỉnh cao chỉ vì làm ra một tô mì sợi thơm ngon tuyệt đỉnh, được Hiệp Hội Thợ Săn khu Anh Đào bọn tôi gọi là 'Thần Mì Sợi'." Kyogoku nhiệt tình giới thiệu.
Đối với lời giải thích của Kyogoku, Ôn Văn cũng không quá hứng thú.
Tinh thần thợ làm mì của khu Anh Đào gì đó, trong mắt Ôn Văn cũng chỉ như thế, mặc dù có chỗ thích hợp nhưng cũng không thể nào hóa thứ tầm thường thành thần kỳ.
Cũng giống như thiện xạ vậy, quen tay thì hay việc thôi.
Nhưng khi mì bưng lên, mắt Ôn Văn dựng thẳng, trên thế giới này còn có mì như vậy sao?
Tô mì này thoạt nhìn chỉ là bày biện xinh đẹp, nhưng mùi hương tỏa ra thật sự hấp dẫn Ôn Văn, làm anh vô thức mỉm cười.
Ôn Văn kinh nghiệm phong phú thoáng chốc phân biệt được mùi hương này có tác dụng tương tự như cuồng khí, nhưng lại không có hiệu quả mặt trái của cuồng khí.
"Giật mình đúng không, lần đầu tiên tôi cũng giống như ông anh vậy." Kyogoku vừa ăn từng ngụm mì lớn, vừa cười nói với Ôn Văn.
"Ông chủ Thùng Gỗ Lớn cũng là người siêu năng, siêu năng lực của hắn là chế tạo mì sợi."
"Người bình thường có được năng lực này có lẽ đã sớm bi quan thất vọng, làm một người công cụ chỉ biết làm mì."
"Nhưng ông chủ Thùng Gỗ Lớn thì khác, hắn muốn để người ăn mì của mình được vui vẻ, vì thế mấy chục năm nay vẫn luôn chăm chỉ làm ra sợi mì thơm ngon nhất, cảnh giới một đường tăng lên, cuối cùng trở thành người siêu năng cấp bậc chân tự!"
"Không quản là ai ăn mì của hắn cũng sẽ cảm nhận được vui sướng từ sâu trong lòng, cảm giác này có thể giảm bớt áp lực của người siêu năng, đồng thời trở nên lạc quan hơn trước."
Ôn Văn nhìn tô mì trước mắt, thực nghiêm túc nói với Kyogoku: "Mì này không tồi."
Sau đó Ôn Văn nhìn ông chủ, có chút ý xấu đánh giá, đáng tiếc nhìn vài lần cũng không phát hiện ông chủ Thùng Gỗ Lớn có âm mưu gì.
Nếu vị này có âm mưu tà ác thì tốt quá, Ôn Văn có thể vồ đối phương vào trạm thu nhận để làm đầu bếp...
[hết 1193]