Sau khi nếm sợi mì trong miệng, Ôn Văn đột nhiên có chút xúc động.
Siêu năng lực không nhất định chỉ dùng vào chiến đấu, nếu quái vật tới từ thế giới trong không hứng thú với giết chóc thì có khả năng dạng người siêu năng như ông chủ Thùng Gỗ Lớn sẽ dàng nhiều hơn.
Rất nhiều người siêu năng sẽ đặt tâm trí vào chuyện có ý nghĩa hơn chứ không phải là chiến đấu.
Ôn Văn cảm thấy, có lẽ đó mới là cuộc sống nên có của người siêu năng.
Nếu không phải tình thế bức bách, có bao nhiêu người siêu năng thích chém chém giết giết đâu chứ.
Đột nhiên một ông cụ đi vào tiệm mì, hắn tiến vào thì Kyogoku ở bên cạnh Ôn Văn chợt cứng đờ, Ôn Văn quay đầu nhìn lại, nhếch miệng đầy mong đợi.
Ông cụ đầu trọc này có mắt hơi híp, lưng còng, còn chống một cây gậy ba toong, thoạt nhìn chính là một cường giả...
Hắn là Người Phán Quyết của khu Anh Đào, được người siêu năng khu Anh Đào công nhận là Thần Kiếm Quỷ Nhẫn, là một cường giả phát huy đạo kiếm sĩ và đạo nhẫn giả (Ninja) tới tận cùng --- Sakuraba Ichiro.
Sakuraba Ichiro là cường giả quật khởi vào trăm năm trước của khu Anh Đào.
Khi đó hắn đã dần già đi, mặc dù từng là bậc thầy nhẫn thuật và bậc thầy kiếm thuật nhưng hơn trăm đuổi đã làm hắn trở thành một cụ già ngay cả cầm dao cũng không nổi.
Thời đại đang nhanh chóng biến hóa, trong thời đại hỗn loạn đó, Sakuraba Ichiro không đành lòng thấy khu Anh Đào tiếp tục chìm đắm, sứ mệnh mãnh liệt đã làm hắn thức tỉnh siêu năng lực trong lúc tuổi già, cuối cùng một đường vượt qua mọi chông gai trở thành cường giả cấp Tai Biến.
Dưới sự nỗ lực của Sakuraba Ichiro, khu Anh Đào hỗn loạn rốt cuộc cũng thống nhất, đồng thời gia nhập liên bang địa cầu làm thời đại hỗn loạn kia có thể sớm kết thúc.
Sakuraba Ichiro là nhân vật được xuất hiện trong bài thi lịch sử liên bang, có điều trong sách giáo khoa thì sau khi liên bang thống nhất hắn đã qua đời, thực tế thì sau khi trở thành cường giả cấp Tai Biến, hắn đã không còn bị vấn đề tuổi thọ quấy rầy.
Vị này đột nhiên xuất hiện ở nơi này thật sự làm Ôn Văn kinh ngạc, có điều thấy hắn cũng chỉ tới ăn mì thì Ôn Văn an tâm hơn rất nhiều.
Ông cụ hàm răng chỉnh tề nuốt trọn một tô mì, sau đó lau miệng và râu mép rồi nói với Ôn Văn: "Chuyện hôm nay coi như tôi nợ cậu một nhân tình, nếu không có cậu thì đứa nhỏ Kura này không có cách nào trục xuất vị Tai Biến kia."
Khóe miệng Ôn Văn giật giật, hiện giờ anh không mặc áo choàng Hắc Thập Tự, ông cụ này làm sao nói toạc ra thân phận của anh vậy chứ?
Sakuraba Ichiro là một người khôn ngoan, sau cuộc chiến đó, Kyogoku lại cùng ăn mì với một siêu thợ săn bình thường, như vậy thân phận của người này chắc chắn không bình thường.
Nếu thân phận đã lộ, Ôn Văn cũng không che giấu, trực tiếp thừa nhận mình là Hắc Thập Tự, cũng là người đứng đầu thật sự của SRS Cơ Kim Hội.
Đồng thời nhân cơ hội này bàn chút chuyện làm ăn với Sakuraba Ichiro, qua ngày hôm nay, Cơ Kim Hội có thể tới khu Anh Đào phát triển, chỉ cần không ảnh hưởng tới trật tự bình thường của nhóm thợ săn khu Anh Đào là được.
Sau khi bàn bạc xong xuôi mọi chuyện, Sakuraba Ichiro dẫn theo Kyogoku Kura rời khỏi tiệm mì.
Hai người chính là quan hệ thầy trò, Sakuraba thấy Kyogoku cả ngày chỉ biết tham gia hội chợ Anime không chịu làm việc đàng hoàng thì rất tức giận, quyết định muốn trở về sẽ dạy bảo Kyogoku một phen.
Ôn Văn ngồi trên ghế tiệm mì, suy ngẫm mình có cần phải che giấu thân phận nữa hay không.
Nhóm Người Phán Quyết có lực chiến đứng đầu Hiệp Hội Thợ Săn, hiện giờ đã có bốn người biết thân phận của Ôn Văn, mà Hiệp Hội Thợ Săn có 'nhân viên điều tra' thuộc chuyên ngành điều tra độc lập, năng lực thu thập tin tức của bọn họ rất mạnh.
"Nói không chừng hiện giờ dàn quản lý cấp cao của Hiệp Hội Thợ Săn đã biết thân phận của mình, chỉ có mình vẫn luôn cho rằng bọn họ không biết."
Sau khi cân nhắc một phen, Ôn Văn quyết định tiếp tục chiến lược giấu giếm thân phận, chờ đến khi nào Hiệp Hội Thợ Săn phát hiện rồi tính sau.
Sau đó Ôn Văn cũng rời khỏi trạm mì, từ tín hiệu trạm thu nhận tìm được Sở Vĩ đang uống rượu.
"Sao ông lại tới đây, tới, uống một ly nào!" Vẻ mặt Sở Vĩ đỏ hồng nói với Ôn Văn.
Ôn Văn nhìn Sở Vĩ say khước không còn biết trời trăng gì, hơi nhướng mày.
Từ khi Sở Vĩ phát hiện mình ngoại trừ bất tử thì còn biến thành thể kết hợp của Vampire và cương thi thì đã rơi vào sợ hãi.
Hắn sợ mình sẽ làm hại người khác, sau đó biến thành quái vật không có cách nào ngăn cản, loại khủng hoảng này chiếm cứ tâm linh hắn.
Ôn Văn thở dài một hơi, trực tiếp hất tung sọ não Sở Vĩ.
Một lát sau, Sở Vĩ khôi phục như lúc ban đầu, mùi rượu trên người cũng tiêu tan sạch sẽ.
"Khó khăn lắm tôi mới chuốc say được mình, ông làm thế thì tôi lại phải uống nữa." Sở Vĩ cười khổ nói với Ôn Văn.
Ôn Văn lôi ra một thùng rượu công nghiệp: "Uống cái này đi, mạnh đô hơn."
Sở Vĩ hé miệng muốn nói gì đó, cuối cùng cũng không nói ra miệng.
"Dù gì cũng là thợ săn thân kinh bách chiến, là nhân viên thu nhận của trạm thu nhận, ỏng ẹo như con gái vậy làm gì, ông không ngại mất mặt nhưng tôi thì ngại đất." Ôn Văn ghét bỏ nhìn Sở Vĩ.
Sở Vĩ tỏ ra chán nản, dùng giọng điệu tự giận bản thân nói: "Dục vọng khát máu của Vampire không thể khống chế, cương thi còn cực đoan hơn cả Vampire, tôi bây giờ là tổng hợp của cả hai, tôi căn bản không biết sau này sẽ xảy ra chuyện gì."
"Ông muốn biết thay đổi cụ thể của mình đúng không, chuyện này rất đơn giản." Ôn Văn kéo Sở Vĩ từ dưới đất dậy: "Tôi dẫn ông đi kiểm tra một phen, nếu ông thật sự biến thành quái vật không thể khống chế được bản thân, tôi sẽ nhốt ông vào trạm thu nhận, để ông không thể hại người."
"Nếu không không sinh ra dục vọng tiêu cực thì ông hãy tỉnh táo lại đi, trở lại dáng vẻ như trước kia."
Sở Vĩ còn chưa đồng ý đã bị Ôn Văn túm tay kéo đi hai con đường, tới một khoảng đất trống, một bài kiểm tra đặc biệt được tiến hành trong bóng đêm thành phố Wono.
Đầu tiên Ôn Văn trói Sở Vĩ lại, sau đó từ trong thành phố bắt tới một cô gái vừa tròn mười tám và một người mập da non thịt mềm.
Hai người đều bị Ôn Văn thôi miên, sẽ không biết đêm nay xảy ra chuyện gì, hơn nữa cũng sẽ nhận được một khoản bồi thường.
Sau đó Ôn Văn để Sở Vĩ tiến vào trạng thái đói bụng.
Bởi vì Ôn Văn không có năng lực phương diện này, vì thế anh đã thông qua phương pháp vật lý để làm cho Sở Vĩ tiến vào trạng thái đói bụng.
Cái gọi là phương pháp vật lý chính là để con rối tiến hành làm rỗng dạ dày Sở Vĩ, tình cảnh có chút khó coi...
Sau khi xử lý xong, anh lại rút máu Sở Vĩ, hiện giờ Sở Vĩ vừa yếu lại đói.
Cuối cùng Ôn Văn sử dụng tác động tinh thần, tạm thời để Sở Vĩ rơi vào trạng thái hỗn loạn, sau đó cởi trói cho hắn.
Ôn Văn rạch một vết thương nhỏ ở cổ cô gái và người mập kia để làm thức ăn dự phòng cho Sở Vĩ.
Thiếu nữ phù hợp khẩu vị của Vampire, người mập thì thích hợp khẩu vị của cương thi, cho dù Sở Vĩ kén ăn cỡ nào cũng sẽ chọn một trong hai.
Ở bên kia, Ôn Văn chuẩn bị một thùng gà chiên thật to và một cốc Cocacola khổng lồ, muốn xem Sở Vĩ lựa chọn thế nào.
Trạng thái của Sở Vĩ hiện giờ cơ bản chỉ có thể dựa vào bản năng để hành động, hắn sẽ chọn thức ăn bình thường hay cắn nuốt máu thịt người sống đây?
[hết 1194]