"Các vị, ông cụ này không khuyên nổi tôi đâu, nếu các vị muốn làm gì thì có thể bắt đầu."
Ôn Duệ nhìn nhóm người mặc áo xám ở bên cạnh giáo sư Mã, giọng điệu bất đắc dĩ.
"Lần này tới bắt cậu là do tôi dẫn đội, cậu nói chuyện với bọn họ thì có lợi ích gì chứ?" Giáo sư Mã nghi hoặc hỏi.
Nhưng hắn vừa dứt lời thì tất cả cấp dưới ở bên cạnh đều bao vây hắn.
Giáo sư Mã theo bản năng cảm thấy bất an, muốn phóng ra sức mạnh bức lui những người khác.
Nhưng giáo sư Mã chột phát hiện, sức mạnh của mình đã bị khóa lại!
Có thể làm giáo sư đột nhiên mất đi sức mạnh, chuyện này chỉ có đại hiền giả có thể làm được, vì thế những người này đột nhiên vây tới cũng chính là ý của đại hiền giả!
Quả nhiên Ôn Duệ nói không sai, trong chuyện này có ẩn tình khác!
Đáng tiếc giáo sư Mã đã hiểu ra quá muộn.
Biểu cảm của nhóm người áo choàng xám trở nên vặn vẹo, cơ thể xuất hiện xúc tua màu tím xanh, số xúc tua này xâm nhập vào cơ thể giáo sư Mã.
Một lát sau, nhóm người áo xám tách ra, giáo sư Mã cũng biến thành giống như bọn họ.
Khóe miệng Ôn Duệ co giật, không quản là lúc nào, mỗi khi nhìn thấy một màn này đều làm hắn cảm thấy tê rần da đầu.
Sau đó hắn bật cười tự giễu, cái gọi là giáo sư, mặc dù có được sức mạnh chân tự, còn có thể quan lý một ít dụng cụ mạnh mẽ, đó đại biểu cho đại hiền giả ban ân.
Một khi đại hiền giả bất mãn, hắn có thể thu hồi lại tất cả.
Vì thế sau khi phát hiện vấn đề, Ôn Duệ lập tức từ bỏ thân phận giáo sư của mình, cũng bỏ đi phần lớn sức mạnh.
Mà vị giáo sư Mã này, bởi vì chuyện chiêu hàng Ôn Duệ, mặc dù hắn vẫn phối hợp đại hiền giả nhưng cuối cùng vẫn bị nghi ngờ, vì thế không quản có khuyên nhủ thành công hay không, kết quả vẫn là bị đám người kia cắn nuốt.
Con đường sống duy nhất chính là đứng chung một chỗ với Ôn Duệ, nhưng đáng tiếc giáo sư Mã đã không lựa chọn như vậy, hơn nữa Ôn Duệ cũng không quá kiên quyết.
Sau khi giáo sư Mã chết đi, Ôn Duệ cầm cây thương cũ kỹ trong tay xoay ngang một vòng, nói với đám người áo xám: "Bây giờ bọn mày không cần che che giấu giấu nữa, cùng lên đi, xem thử xem có thể bắt tao đi hay không."
Cây thương mà Ôn Duệ đang cầm là vật trưng bày mạnh nhất trong viện bảo tàng huyền bí.
Tức là cây thương thánh đã giết chết Thánh Tử trước kia!
Là vật phẩm còn cao cấp hơn cả cốc Thần Huyết, có lực sát thương cực kỳ mạnh mẽ, Ôn Duệ cầm cây thương này thì có thể đạt tới thực lực gần như mạnh nhất dưới Tai Biến.
Đáng tiếc sau vài lần Ôn Duệ dựa vào viện bảo tàng huyền bí chạy trốn, năng lực của viện bảo tàng đã bị đại hiền giả khóa lại, bằng không nhờ vào năng lực của viện bảo tàng, đám người này căn bản không phải đối thủ của Ôn Duệ.
Tất cả đám người mặc áo xám và giáo sư Mã cùng xông lên.
Trên người bọn chúng hiện ra sức mạnh màu tím xanh, sức mạnh này có tính ô nhiễm rất mạnh, chỉ cần dính một chút thì sẽ rất khó thoát ra, đồng thời vẫn còn bảo lưu thực lực lúc còn sống, thật sự rất khó chơi.
Ôn Duệ canh giữ ở cửa viện bảo tàng huyền bí, thương thánh trong tay liên tục vung lên.
Đối với cuộc chiến dưới Tai Biến, sức mạnh của thương thánh là rất mạnh mẽ, cơ bản không cần quan tâm tới lực phòng ngự, chỉ cần chạm vào là chết ngay lập tức.
Mỗi lần hắn vung thương sẽ có một vệt sáng bay ra, chỉ cần đám người áo xám bị đánh trúng thì sẽ giống như lửa thiêu rụi trang giấy, hóa thành tro bụi rơi lả tả xuống đất.
Cuối cùng mũi thương của Ôn Duệ đâm vào ngực giáo sư Mã, xúc tua tím xanh trên người giáo sư Mã rút đi, thần trí của ông cũng chiếm lại ưu thế.
Hiện giờ giáo sư Mã rốt cuộc cũng hiểu được lời Ôn Duệ nói trước đó có ý gì.
Sau khi bị xúc tua tím xanh khống chế, cảm giác sợ hãi không giới hạn này thật sự muốn cắn nuốt giáo sư Mã, bây giờ đã sắp chết nhưng ngược lại càng thoải mái hơn.
Xúc tua tím xanh kia chỉ là biểu tượng, thật ra nó là một thứ cực kỳ khủng bố và cực đoan.
Đó tuyệt đối không phải sức mạnh mà Hội Học Thuật Chân Lý nên nắm giữ, cũng không có quan hệ gì với thần lực của Thần Toàn Trí Toàn Năng, bản năng sức mạnh đó giống như vì hủy diệt hết thảy mà tồn tại.
"Cám ơn..."
Giáo sư Mã khó khăn nói một câu, sau đó nhắm mắt lại, cả người hóa thành tro bụi, biến mất trong trời đất.
Bản thân Ôn Duệ cũng không khá khẩm gì, trên người hắn đầy thương tích, vì đánh bại đám người này, hắn đã phải chịu không ít đòn tấn công.
Chẳng qua hắn không hề thả lỏng, bởi vì hắn biết, đám người mà hắn vừa đánh bại chỉ là đám truy binh mà thôi.
Sẽ có những người khác tới đuổi giết hắn, nói không chừng đợt đuổi giết tiếp theo chính là cường địch mà hắn không thể nào chống đỡ.
"Mình đã gọi điện cầu cứu, hẳn là nó sẽ tới."
"Căn cứ theo điều tra thì hiện giờ con trai mình rất khó lường, có khả năng mình sẽ có được chút hi vọng sống từ nó."
Ôn Duệ ngồi trước cửa viện bảo tàng huyền bí, híp mắt nhìn mặt trời chiều màu vỏ quýt, chờ đợi nhóm kẻ địch tiếp theo.
Viện bảo tàng huyền bí đã không thể di chuyển, thương thánh không thể rời khỏi viện bảo tàng quá xa, mà đại hiền giả có thể định vị Ôn Duệ bất cứ lúc nào.
Không có thương thánh, nếu đợt kẻ địch tiếp theo ập tới, Ôn Duệ chắc chắn phải chết, vì thế hắn chỉ có thể tiếp tục chờ ở nơi này.
Thú khổng lồ một đường chậm rãi tiến tới, nhưng Ôn Duệ không hề lo lắng.
Thú khổng lồ không có cách nào phá hoại viện bảo tàng, hình thể to lớn và chiêu thức thô ráp của nó căn bản không có cách nào tấn công Ôn Duệ ngồi ở cửa.
Có điều thú khổng lồ vừa mới tiến tới trước viện bảo tàng huyền bí thì đột nhiên dừng lại, cơ thể chuyển động một cách bất quy tắc, sau đó toàn bộ thú khổng lồ biến thành mưa máu, nhuộm đỏ hết thảy mọi thứ xung quanh.
Một bóng dáng uy nghiêm từ trên trời giáng xuống, trên người hắn mọc đầy vảy, trên đầu có sừng hươu, hai sợi râu rồng chuyển động.
Hắn là hội trưởng Hiệp Hội Thợ Săn khu Hoa Phủ... Diệp Hải Mạt!
Ôn Duệ phun một ngụm nước miếng, thở dài một hơi: "Xem ra vận may của mình không tốt rồi."
Diệp Hải Mạt thấy Ôn Duệ thì ánh mắt lóe lên sự tàn khốc: "Mày là người của Hội Học Thuật Chân Lý?"
"Đúng vậy, tôi đầu hàng, chỉ cần ông đừng giết tôi thì muốn sao cũng được." Ôn Duệ giơ hai tay lên nói.
Diệp Hải Mạt lắc đầu, đối với người này, hắn không muốn tiếp nhận đầu hàng.
Hắn hơi quỳ gối xuống rồi thoáng chốc vọt tới trước mặt Ôn Duệ, một quyền đấm về phía Ôn Duệ, Ôn Duệ thậm chí còn không có thời gian giơ thương thánh lên phòng ngự.
Trong tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc, một vầng trăng khuyết màu đen chắn giữa hai người, Diệp Hải Mạt cảnh giác lui về sau một khoảng.
Ôn Văn ngồi trên vầng trăng đen, nhìn Ôn Duệ, giọng nói bình thản: "Người cầu cứu quả nhiên là ông."
Ôn Duệ thả lỏng, thoải mái thở dài một hơi: "Xem ra điều tra của ta không sai, kế tiếp giao cho con, à đúng rồi, con đừng quá tin tưởng người trước mắt."
Ôn Văn nhướng mày: "Ông có ý gì, tôi cảm thấy hắn đáng tin hơn ông."
Ôn Duệ yếu ớt nói: "Giải thích quá phiền phức, trên người con cũng có di truyền năng lực giống như ta, tập trung năng lực đó vào mắt, con hiểu ý ta mà đúng không?"
"Ta mệt quá, ngủ một lát..."
"Đừng để ta chết."
Nói xong thì Ôn Duệ đã ngủ mê man rồi, trải qua nhiều trận chém giết như vậy, hiện giờ quả thực đã tới cực hạn của hắn.
[hết 1226]