Ôn Văn thở dài một hơi, người cha này của anh đúng là quá tùy hứng, chỉ nói vài câu đó xong đã giao phó sống chết cho anh rồi.
Phải biết là trên danh nghĩa thì bọn họ chính là kẻ địch, hơn nữa quan hệ cha con của hai người cũng không tốt đến mức này.
Sau đó Ôn Văn nói với Diệp Hải Mạt: "Hội trưởng Diệp, người này có tác dụng với tôi, tôi sẽ mang đi trước, ông tiếp tục làm việc đi, trong thành phố vẫn còn quái vật khác cần xử lý."
Diệp Hải Mạt không rút lui, chỉ lạnh giọng hỏi Ôn Văn: "Chuyện gì đây, Hắc Thập Tự, anh muốn bao che cho tội nhân Hội Học Thuật Chân Lý này sao?"
Ôn Văn nhướng mày, tất cả mọi người đều là Người Phán Quyết vinh dự, tại sao Diệp Hải Mạt lại có giọng điệu như vậy?
Bình thường, chỉ cần nói một tiếng với Diệp Hải Mạt thì mọi người đều cho nhau chút mặt mũi.
"Hội trưởng Diệp, xin hỏi ông có lý do nào nhất định phải giết hay phải mang hắn đi hay không?"
"Hoặc là, trên người hắn có manh mối lớn gì đó, cho tôi một lý do, tôi sẽ cố hết sức giúp ông."
Nghe xong nghi hoặc của Ôn Văn, Diệp Hải Mạt cũng có chút sửng sốt: "Tôi cũng không rõ lắm, chỉ là trực giác mách bảo là nhất định phải giết chết người này."
"Tốt nhất ông đừng chọc tôi, hôm nay tâm trạng tôi không tốt."
Đột ấm trên mặt Ôn Văn biến mất, anh vốn là người nóng nảy, bị Diệp Hải Mạt gây sự hai lần rốt cuộc cũng nổi lên cơn tức.
Có điều lúc này Ôn Văn nhớ tới lời nhắc nhở của Ôn Duệ, vì thế Diệp Hải Mạt có lẽ có vấn đề.
Vì thế anh hỏi ngược lại: "Khu vực trực thuộc của ông là khu Hoa Phủ, sao ông lại tới khu Mỹ Gia này?"
Diệp Hải Mạt nghe vậy thì con ngươi tản ra, đột nhiên lùi về sau hai bước.
Hiện giờ bản thân Diệp Hải Mạt cũng có chút nghi hoặc, sao ông lại tới khu Mỹ Gia chứ?
Đây cũng là trực giác sao?
Hay tâm huyết dâng trào?
"Có vẻ không đúng, rốt cuộc vấn đề nằm ở đâu, sao mình lại..." Diệp Hải Mạt đỡ trán, rơi vào trạng thái trầm tư.
Mà trong mắt của Ôn Văn cũng xuất hiện màu đỏ ngầu, chúng giống như xúc tua từng chút chiếm cứ tròng mắt, anh để cuồng khí tiến vào hai mắt mình.
Ôn Duệ đã nói hãy để sức mạnh di truyền vận dụng vào mắt thì sẽ có được lời giải thích hợp lý, vì thế hiện giờ Ôn Văn bắt đầu thử nghiệm.
Ôn Văn cũng từng thử truyền cuồng khí vào mắt, khi đó trên mắt giống như có một chiếc kính lọc màu đỏ.
Trong cặp kính lọc này, tất cả sinh mạng đều là kẻ khủng bố có địch ý với Ôn Văn, tất cả đồ dùng đều là hang ổ của những sinh vật đáng ghét.
Trong tầm mắt đó, cho dù là người có tâm trí bình thường cũng sẽ nhanh chóng phát điên, vì thế Ôn Văn chỉ thử qua một lần rồi không dùng tới nữa.
Tầm nhìn đỏ au lần thứ hai xuất hiện, tất cả mọi thứ đều biến thành màu đỏ.
Ôn Duệ cũng vậy, nhưng khi Ôn Văn nhìn về phía Diệp Hải Mạt thì anh chợt khựng lại.
Cơ thể Diệp Hải Mạt cũng có màu đỏ, nhưng đầu của ông ta lại bị một số xúc tua tím xanh tởm lợm bọc lại!
Ôn Văn từng thấy loại xúc tua này trên người một người, là đại hiền giả!
Trên đỉnh đầu Diệp Hải Mạt có một sợi tơ màu tím xanh trực tiếp nối thẳng tới tầng mây, sau đó biến mất không thấy đâu nữa...
Sợi tơ tím xanh tương tự như vậy còn có mấy chục sợi ở trong thành phố này, ở các thành phố xa hơn cũng có rất nhiều!
Con ngươi Ôn Văn hơi khuếch trương: "Thì ra là vậy, mình hiểu rồi..."
Diệp Hải Mạt suy ngẫm một chốc, còn chưa nghĩ ra nguyên do nhưng suy nghĩ muốn giết Ôn Duệ không hề giảm bớt, hơn nữa còn ngày càng nghiêm trọng hơn.
Phần sát ý đột nhiên xuất hiện này thậm chí cắn nuốt lý trí của ông, làm ông muốn liều lĩnh.
"Hắn là người của Hội Học Thuật Chân Lý, hắn là kẻ địch, kẻ địch phải bị giết chết, ai dám ngăn cản... phải chết!"
Diệp Hải Mạt hét lớn một tiếng, long uy hóa thành thực chất, ngay cả không khí cũng có chút vặn vẹo.
Long uy khuếch tán càn quét cả tòa thành phố, cả tòa thành phố đều bị uy lực của hắn bao phủ, đồng thời còn không ngừng khuếch tán ra ngoài.
Thực vật héo rũ, thủy tinh vỡ nát, hơn phân nửa nhóm động vật có hình thể nhỏ hơn mèo trực tiếp bị hù chết, số còn lại cũng bị dọa tới không thể động đậy.
Mà đám quái vật đang giết hại cũng giống như gặp phải thiên địch, bắt đầu cụp đuôi trốn khỏi thành phố.
Mọi người cũng bị dọa không nhẹ, nhưng tổng thể thì vẫn đỡ hơn những sinh vật khác.
'Khí' dịu dàng an ủi tâm trạng của bọn họ, để bọn họ không đến mức vì hoảng sợ mà sinh ra sai lầm.
Nếu không có 'khí' tồn tại, chỉ riêng hơi thở phóng ra thôi cũng không biết có bao nhiêu người vì nó mà mắc bệnh tim qua đời.
"Ông xem mình đã làm gì đi, đây chính là thành phố mà ông cần phải bảo vệ."
Màu máu trong mắt Ôn Văn rút đi, lớn tiếng chất vấn.
Trong giọng nói xen lẫn chút sức mạnh tinh thần, Ôn Văn muốn làm Diệp Hải Mạt tỉnh táo lại, thế nhưng hắn sớm đã bị phẫn nộ cắn nuốt.
Cơ thể Diệp Hải Mạt biến thành một con rồng khổng lồ uy nghiêm, hung mãnh lao về phía Ôn Văn.
Ôn Văn kéo Ôn Duệ vào trạm thu nhận, sau đó nhờ vào Hắc Nguyệt hóa thành một vệt sao băng màu đen bay vọt tới vùng hoang vu của thành phố.
Trạng thái của Diệp Hải Mạt có cái gì đó rất không đúng, đánh nhau với ông ta ở trong thành phố thì sẽ không còn người nào sống sót mất.
Sau khi đáp xuống, bóng kiếm màu đen xuất hiện, mấy vạn thanh kiếm năng lượng màu đen tạo thành một vầng trăng đen to lớn, dưới sự chỉ huy của Ôn Văn, nó bắt đầu dây dưa với Diệp Hải Mạt.
Mặt đất sụp đổ, nước sông đảo ngược, khắp nơi là sấm sét rền vang, chiến trường giống như ngày diệt vong.
Dưới sự gia trì của Hắc Nguyệt, Ôn Văn có thể dễ dàng đè ép Diệp Hải Mạt, trong số cường giả cấp Tai Biến, Diệp Hải Mạt chỉ là người mới, thực lực không quá mạnh mẽ.
Hơn nữa hiện giờ ý thức của ông cũng không tỉnh táo, vì thế đánh nhau không có kết cấu gì cả, chỉ đơn thuần là phát tiết sức mạnh.
Có điều nếu Ôn Văn muốn bắt Diệp Hải Mạt thì cũng không dễ dàng.
Nhất là trong tình huống anh không muốn nặng tay làm Diệp Hải Mạt bị thương.
Tình huống của Diệp Hải Mạt rất quái lạ, ông ta không bị sức mạnh của xúc tua tím xanh kia cắn nuốt hoàn toàn.
Số xúc tua này chỉ dừng lại ở bên ngoài đầu Diệp Hải Mạt chứ không xâm nhập vào bên trong.
Cường giả Tai Biến chính là Thần, Thần sẽ không dễ dàng bị hủ hóa ăn mòn như vậy.
Vì thế sau khi trải qua một khoảng thời gian suy nghĩ, Ôn Văn đã nắm rõ tình huống của Diệp Hải Mạt.
Xúc tua bao phủ đầu hắn tiến hành tạo ảnh hưởng, làm hắn không thể nào kiềm chế được mà mất đi lý trí, có kích động muốn phá hủy mọi thứ.
Trong mắt Diệp Hải Mạt, Ôn Văn chính là kẻ địch nguy hiểm nhất, vẫn luôn muốn lấy mạng hắn, giống như có một tấm lọc vậy.
Phán đoán, nghe, ngửi, cảm nhận, tất cả đều bị vặn vẹo, không phải là thế giới chân thật.
Nói không chừng Diệp Hải Mạt tưởng rằng mình đang chiến đấu với kẻ địch.
Ôn Văn rất quen thuộc, lúc vận dụng cuồng khí vào mắt thì anh cũng có cảm giác tương tự.
Nếu dùng cuồng khí hoàn toàn thay thế ngũ giác, tiếp đó ảnh hưởng tới đầu có thì có thể đạt được hiệu quả tương tự với Diệp Hải Mạt hiện giờ.
Vì thế số xúc tua màu tím xanh này thực tế là vật tương tự với cuồng khí!
[hết 1227]