Đổi lại là tình huống bình thường, Kiều Phỉ Nhã có lẽ sẽ nghĩ rằng Ôn Văn nói vậy là vì khinh thường mình.
Thế nhưng tình cảnh hỗn loạn trước mắt nói cho cô biết, cường giả Tai Biến cấp bậc thông thường không thể nào phát huy tác dụng trong cuộc chiến này.
Toàn quân nhóm Người Phán Quyết của Hiệp Hội Thợ Săn đều đã bị diệt, toàn bộ khu Úc Đại đã biến thành luyện ngục nhân gian, ba vị cường giả Tai Biến thoạt nhìn rất mạnh kia cũng bị đánh tới liên tục bại lui...
Nếu cô gắng gượng xông lên, có khả năng không được bao lâu cũng rơi vào kết quả giống như nhóm Người Phán Quyết.
Vì thế cô chỉ có thể yên lặng cứu nhóm cường giả Tai Biến, đại hiền giả đã nhận ra Kiều Phỉ Nhã đang làm gì, chẳng qua hắn không thèm chú ý tới, bởi vì chiến đấu với nhóm của Kincara làm hắn cảm thấy sung sướng hơn.
Ôn Văn trầm mặc, siết chặt nắm tay nhìn cuộc chiến long trời lở đất này, lời nói khi nãy không chỉ nói với Kiều Phỉ Nhã, cũng là tự nói với chính mình.
Tuy anh mạnh hơn Kiều Phỉ Nhã, thế nhưng cưỡng chế tiến hành chiến đấu sẽ phá hỏng sự ăn ý của nhóm Kincara, có khả năng thời gian chống đỡ còn bị rút ngắn.
"Tôi phải làm thế nào mới có thể đánh bại hắn?" Đột nhiên Ôn Văn mở miệng hỏi.
"Đánh bại hắn sao.... he he, chuyện này không dễ đâu."
Bóng dáng một người đàn ông xuất hiện phía sau Ôn Văn, sau lưng người đàn ông này có vầng sáng hai màu trắng đen, chính là nhân viên quản lý trung tâm tầng thứ tư, Bạch Mặc.
"Kẻ này đã bị Vua Vô Danh ô nhiễm, hơn nữa cấp bậc ô nhiễm rất cao, hiện giờ vẫn chưa phát dục hoàn toàn nhưng thực lực cũng có thể coi là mạnh mẽ trong số Thần Linh Giới.
"Nếu không phải nhóm Kincara là Thần Linh Giới thì cũng không có cách nào dây dưa với hắn như thế."
"Về phần tôi... nếu là ngàn năm trước muốn thắng hắn rất dễ dàng, giống như hắn có thể nghiền ép nhóm Thần Tinh Giới này vậy, tôi cũng có thể nghiền ép hắn."
"Nhưng hiện giờ nếu tôi muốn ra tay thì cần nhóm Kincara quay trở lại trạm thu nhận, sau đó tôi và hắn có thể chia hai tám."
Đôi mắt Ôn Văn sáng lên, nếu là hai tám, chỉ cần Bạch Mặc ra tay thì bọn họ có thể đánh bại đại hiền giả rồi."
Bạch Mặc lắc đầu: "Đừng cao hứng quá sớm, là tôi hai hắn tám."
Ánh sáng trong mắt Ôn Văn lại mờ đi, tiếp tục quan sát cuộc chiến của ba vị nhân viên quản lý trung tâm và đại hiền giả.
Khóe miệng Bạch Mặc hơi giật một chút: "Dáng vẻ này của cậu là có ý gì, cứ như rất thất vọng về tôi vậy, sức mạnh của tôi vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, nếu không phải cậu khôi phục được ba tòa thánh sở thì ngay cả ra tay tôi cũng không làm được."
Ôn Văn: "À."
Bạch Mặc lắc đầu: "Hiện giờ muốn đánh bại hắn chỉ có một biện pháp, đó là cậu thăng cấp đến thực lực Thần Tinh Giới, cũng chính là cấp Tai Biến mà bọn cậu thường gọi!"
"Tôi biết tình trạng của cậu hiện giờ, chỉ cần cậu suy nghĩ rồi quyết định con đường sau này thì có thể lập tức thăng cấp."
"Có lẽ cậu muốn suy nghĩ kĩ lưỡng rồi mới quyết định, nhưng hiện giờ không còn nhiều thời gian như vậy, nhóm Kincara chỉ có thể chống đỡ cao lắm là mười phút, trong khoảng thời gian này cậu cần phải đưa ra quyết định."
"Thực lực của cậu trở nên mạnh mẽ hơn thì áp lực trong trạm thu nhận của tôi lại càng nhỏ, tôi có thể phát huy ra thực lực càng mạnh hơn."
Sau khi Bạch Mặc nói xong thì thân hình biến mất trong không khí, chỉ còn lại Ôn Văn với vẻ tâm trạng biến ảo.
Chuyện thăng cấp, anh đương nhiên muốn, chẳng qua anh không muốn vội vàng quyết định con đường tương lai của mình như vậy.
Nhưng hiện giờ an nguy của thế giới phụ thuộc vào một ý nghĩ của anh, anh phải làm ra lựa chọn.
Cường giả Tai Biến khác, thông thường ở thời kỳ đồng hóa sơ cấp đã đạt được nhất trí với tàn linh của cường giả trong cơ thể, tàn linh sẽ bị tiêu diệt hoặc lựa chọn thần phục.
Mà người áo đen trong cơ thể Ôn Văn, mãi tới khi rời đi vẫn luôn là một ông lớn, vì thế Ôn Văn chưa từng nghiêm túc nghĩ xem mình nên đi con đường thế nào.
Rốt cuộc là thoát khỏi chỗ dựa trạm thu nhận, từ bỏ trách nhiệm, làm một cường giả Tai Biến tự do tự dại, chỉ chịu trách nhiệm với chính mình.
Hay dựa theo con đường mà người áo đen để lại, từng bước tiến tới đỉnh thế giới.
Rất hiển nhiên là con đường người áo đen lưu lại rất tốt, Ôn Văn tin tưởng nếu mình đi theo nó sẽ đạt tới độ cao mà tất cả cường giả trên địa cầu không thể nào tưởng tượng nổi.
Nhưng như thế, anh vẫn là anh sao?
Anh rốt cuộc là Ôn Văn hay người áo đen thứ hai?
Thoát khỏi chỗ dựa trạm thu nhận thoạt nhìn là một lựa chọn sáng suốt, nhưng nếu vậy nghiệp lớn trạm thu nhận sẽ giao lại cho ai đây?
Chỉ có vài phút suy nghĩ, anh thật sự có thể chọn lựa con đường chính xác sao?
Suy nghĩ của Ôn Văn giao phong kịch liệt, mà cuộc chiến ở bên kia cũng sắp tới lúc kết thúc.
Dù sao thì thực lực của ba vị nhân viên quản lý trung tâm cũng bị hạn chế rất lớn, có thể kiên trì chống đỡ đại hiền giả lâu như vậy cũng là rất khó.
Nhưng cho dù đã kiệt sức, bọn họ vẫn cố hết sức kiên trì, bởi vì một khi thất bại, hậu quả là hi vọng của trạm thu nhận sẽ bị cắt đứt, đây là điều mà bọn họ không thể tiếp nhận.
Ôn Văn nhắm mắt lại, trong đầu cuộn cuộn đủ loại hình ảnh.
Từ lần đầu tiên anh phát hiện cánh tay mình dị thường, tiếp đó anh bắt Đào Thanh Thanh vào trạm thu nhận, tiếp nữa là lần đầu tiên nhìn thấy người áo đen, cuối cùng là cung điện đá đen biến mất.
Những người được trạm thu nhận cứu vớt, gương mặt của nhóm nhân viên thu nhận, biểu cảm của đám quái vật trạm thu nhận khi làm bài thi, cảm giác thoải mái khi anh bảo nhóm nữ quái vật tâng bốc mình...
"Thật ra... mình chỉ có một lựa chọn thôi, không phải sao?"
Nhóm Kincara đang chiến đấu với đại hiền giả đột nhiên nhận được một mệnh lệnh, sau đó biểu cảm của họ thoải mái hơn hẳn, từng người biến mất quay trở về trạm thu nhận.
Đại hiền giả nhìn Ôn Văn, miệng chảy nước bọt nghi hoặc hỏi: "Mày điên rồi sao, không có bọn chúng, tao có thể giết mày bất cứ lúc nào."
Ôn Văn lắc đầu: "Tao chỉ nghĩ thông suốt một chuyện mà thôi, thật ra từ lúc tao bước chân vào thế giới người siêu năng thì tao và trạm thu nhận vẫn luôn gắn liền với nhau."
"Trạm thu nhận ảnh hưởng rất nhiều đối với tao, nhưng nó chưa bao giờ cưỡng chế tao làm bất cứ chuyện gì, thật ra cho tới giờ... tao, vẫn luôn là tao."
"Thật ra tao và trạm thu nhận đã sớm buộc chung một chỗ, không việc gì phải phân chia rõ ràng như vậy, dù sao trạm thu nhận chỉ là một công cụ của tao mà thôi."
"Cưỡng chế ngăn cách tao với trạm thu nhận thì tao mới không còn là tao."
Đại hiền giả đưa tay về phía Ôn Văn, một viên đạn năng lượng màu tím xanh phóng về phía Ôn Văn.
"Chẳng hiểu gì cả, nếu đã không thể nói chuyện vậy thì mày chết đi."
Bóng dáng Bạch Mặc xuất hiện trước mặt Ôn Văn, vung tay một cái thì phát đạn năng lượng này bị đẩy lùi ra ngoài, rơi xuống đất tạo ra một vụ nổ lớn.
Biểu cảm vặn vẹo của đại hiền giả lập tức thay đổi, những người khác còn dễ nói, nhưng thực lực của kẻ vừa xuất hiện này rất mạnh.
Trên người Ôn Văn đột nhiên xuất hiện một luồng uy lực, ngọn lửa màu đen bùng cháy trên người làm Ôn Văn trông giống như một người lửa màu đen.
Cùng lúc đó, mọi người trên toàn thế giới đều cảm giác được cảm giác đè nặng khác thường.
Trong không khí có thể tùy ý nhìn thấy mảnh vỡ năng lượng màu đen nhảy nhót, giống như thế giới đột nhiên biến thành màu đen, mỗi người đều có thể cảm nhận được sự tồn tại của trạm thu nhận.
[hết 1250]