Trạm Thu Nhận Tai Ách ( Dịch Full )

Chương 1251 - Chương 1251 - Trưởng Giám Ngục Tai Ách

Chương 1251 - Trưởng giám ngục Tai Ách
Chương 1251 - Trưởng giám ngục Tai Ách

Cả vùng lục địa Úc Đại phừng lên ngọn lửa màu đen, xiềng xích từ trong ngọn lửa vươn ra, giống như một khu rừng đen mênh mông vô bờ.

Tất cả xiềng xích uốn lượn hướng về phía Ôn Văn, chúng đang hành lễ.

Một trận gió nhẹ thổi qua, ngọn lửa màu đen trên người Ôn Văn tản đi, quần áo trên người cũng tan biến không còn vết tích, mái tóc ngắn lúc này đã dài tới tận eo, lộn xộn khoác trên bờ vai.

Ôn Văn mờ mịt nhìn một chút, phát hiện tình huống của bản thân thì vung tay lên, một luồng năng lượng đen che chắn cơ thể.

"Ừm.... tao chưa từng nghĩ tới mình sẽ biến thành dạng này, mày có thể chờ tao mặc quần áo không?"

Đại hiền giả nhìn Ôn Văn lúc này, sờ cằm: "Này là... nghi thức thăng cấp!"

"Tao chưa từng thấy nghi thức thăng cấp nào có phạm vi ảnh hưởng lớn tới vậy, hơn nữa mày thế mà chỉ mới bước vào trình tự Tai Biến?"

"Có điều mày thăng cấp lúc này thì có ý nghĩa gì chứ, mặc dù mày bước vào cấp Tai Biến thì thực của mày không thể nào đạt tới trình tự Thần Linh Giới, ở trước mặt tao mày cũng chỉ là một con kiến."

Đại hiền giả thất vọng lắc đầu: "Vốn tao tưởng rằng có thể tìm chút niềm vui từ mày, kết quả mày cũng chỉ có trình độ này mà thôi."

Vòi bạch tuộc khủng bố của đại hiền giả nhúc nhích, bóng dáng nháy mắt biến mất rồi xuất hiện trước mặt Ôn Văn, đánh tới một quyền.

Lúc đối mặt trực diện với đại hiền giả, Ôn Văn mới phát hiện động tác của hắn không chỉ nhanh, còn là không thể nắm bắt, vì thế căn bản không có cách phản ứng.

Có điều Ôn Văn không tránh né, bởi vì anh biết sẽ có người giúp mình cản lại quyền này.

Lá chắn hai màu trắng đen xuất hiện ở trước mặt Ôn Văn, Bạch Mặc hớn hở nhìn Ôn Văn, lộ ra vẻ mặt hài lòng.

Ôn Văn nói với Bạch Mặc: "Anh giúp tôi chặn hắn một hồi, tôi phải mặc quần áo."

Bạch Mặc xoa xoa tay, không có ý tốt nhìn đại hiền giả, năng lượng hai màu trắng đen chầm chậm lưu động.

"Lần này tỷ lệ bao nhiêu?" Đột nhiên Ôn Văn hỏi.

Bạch Mặc mỉm cười: "Vẫn là hai tám, chẳng qua lần này là tôi tám."

Nói xong, đại hiền giả bắt đầu đánh nhau với Bạch Mặc.

Khác với trước đó có thể dễ dàng hành hung nhóm Người Phán Quyết, lần này khi chiến đấu với Bạch Mặc, người bị ngột ngạt chính là đại hiền giả.

Hiện giờ tốc độ, sức mạnh và năng lượng của Bạch Mặc vẫn không bằng đại hiền giả, chỉ là cảnh giới của Bạch Mặc cao hơn đại hiền giả quá nhiều, hắn có thể vận dụng sức mạnh của mình tốt hơn.

Đại hiền giả có chút hối hận khi không quyết liệt giết chết nhóm Người Phán Quyết, nếu không phải bọn chúng cắt ngang nghi thức hấp thu sinh mệnh đại địa của hắn thì thực lực của hắn đã càng mạnh hơn, cũng không đến mức bị cái tên đột nhiên xuất hiện này đè ép.

Mà Ôn Văn không để ý tới cuộc chiến bên này, anh đang mặc quần áo.

Áo choàng giám ngục Tai Biến đã biến mất, thay vào đó là một bộ quần áo mới.

Đó là một bộ quần áo đen rộng rãi đơn giản, áo Hoodie, quần, vớ, giày, và găng tay.

Đúng vậy, vẫn không có quần lót.

Trên quần áo không có gì trang sức gì đặc biệt, thế nhưng nó đặc biệt nặng, mặc bộ quần áo này vào giống như mặc trạm thu nhận lên người vậy.

Ôn Văn thử một chút, găng tay Tai Ách, huy hiệu nhân viên thu nhận, thẻ nhân viên quản lý kho hàng, tất cả đều không thể triệu hồi ra ngoài.

Có điều năng lực của chúng thì Ôn Văn vẫn có thể sử dụng bình thường, đồng thời còn mạnh mẽ hơn.

Những năng lực đó không còn là khả năng mà Ôn Văn có thể sử dụng, nó đã biến thành năng lực của bản thân Ôn Văn, cũng không cần phải làm ra động tác kích hoạt như búng tay này nọ.

Sau khi thay quần áo xong, Ôn Văn cảm thấy tinh thần sảng khoái, trạng thái của anh chưa bao giờ thoải mái đến như vậy.

Lúc này chức vụ của anh ở trong trạm thu nhận là Trưởng giám ngục Tai Ách!

Hơn nữa anh có thể bổ nhiệm cho ba giám ngục Tai Biến, chín ngục đốc Tai Nạn, hai mươi bảy ngục ti Tai Hại, mỗi người đều có thể nhận được quyền hạn xấp xỉ Ôn Văn trước kia.

Nếu Ôn Văn không hài lòng với những chức vụ này thì có thể sửa đổi, bởi vì anh đã là chủ nhân chân chính của trạm thu nhận.

Trạm thu nhận ở trong tay anh giống một dạng công cụ như thành phố Yurianu, anh có thể tiến hành điều khiển toàn bộ trạm thu nhận.

Quyền hạn của trạm thu nhận, chỉ có một thứ anh không dám tùy tiện động vào, đó chính là không dám mở cửa lao ở tầng thứ năm của trạm thu nhận, một khi mở cửa thì thứ ở bên trong sẽ lao ra.

Thấy Ôn Văn đã mặc quần áo tử tế, Bạch Mặc đánh bay đại hiền giả sau đó bay về bên cạnh Ôn Văn.

"Cảm giác thế nào?"

"Rất tốt, hơn nữa tôi cảm thấy còn có thể tốt hơn." Ôn Văn nhún vai nói với Bạch Mặc.

Bạch Mặc gật đầu, sau đó nói với Ôn Văn: "Trước đó tôi muốn cậu đưa ra quyết định trong vòng mười phút, hiện giờ tôi lại một lần nữa cho cậu sự lựa chọn."

"Thứ nhất là tôi sẽ đánh bại đại hiền giả, tuy tôi có ưu thế tuyệt đối nhưng đối mặt với đại hiền giả vẫn có khả năng thất bại, hơn nữa cho dù đánh bại thì tôi cũng không thể nào giết chết hắn, cao lắm là phong ấn hắn lại."

Ôn Văn hiểu ý Bạch Mặc, vì thế anh trực tiếp hỏi: "Lựa chọn thứ hai là gì?"

"Người đó đã nói với cậu, là cậu cần phải đối mặt khiêu chiến với thứ ở tầng năm rồi đúng không?"

"Trước đây chính vì phong ấn nó mà trạm thu nhận mới suy sụp tới tình trạng này, thứ đó mạnh mẽ không phải thứ đồ chơi này có thể so sánh." Bạch Mặc chỉ về phía đại hiền giả khinh thường nói.

"Cậu chỉ cần mở ra một khe nhỏ ở tầng thứ năm, sức mạnh của thứ đó sẽ bám vào người cậu, tôi có thể giúp cậu duy trì ý chí tỉnh táo, nhưng chỉ có mười phút thôi."

"Trong mười phút này, cậu có thể dùng sức mạnh của thứ đó để hoàn toàn giết chết đại hiền giả."

"Quan trọng nhất là cậu có thể sớm nhận thức sức mạnh của thứ đó, sau này trong thời điểm thích hợp sẽ tiến vào nơi đó để thực hiện nhiệm vụ sau cùng."

Ôn Văn chăm chú nhìn Bạch Mặc: "Làm sao tôi biết được liệu hé cửa như vậy có làm thứ kia thoát ra hay không, lại làm sao biết được năng lực của anh có thể duy trì mười phút hay không?"

Bạch Mặc bật cười: "Lựa chọn kế hoạch ổn thỏa hơn sẽ lưu lại hậu hoạn, với lại cậu cũng không thể nhận biết thực lực thật sự của đối thủ sau này."

"Lựa chọn kế hoạch mạo hiểm có thể chỉ còn hai bàn tay trắng, nhưng cậu có thể nhổ cỏ tận gốc kẻ này, hơn nữa cũng có sự chuẩn bị cho cuộc chiến cuối cùng."

"Chuyện này cần cậu tự mình làm ra lựa chọn, có điều tôi hi vọng cậu tin tưởng tôi."

Ôn Văn chợt nhớ tới, trước đây khi anh nhờ Bạch Mặc giúp đỡ, Bạch Mặc từng đưa ra một điều kiện.

"Điều kiện của tôi chính là, nếu có một ngày cậu rơi vào tình thế khó xử, xin cậu hãy tin tưởng tôi một lần, tôi sẽ không lừa gạt cậu."

Nhớ tới lời nói khi đó, khóe miệng Ôn Văn nhếch lên: "Vậy cứ thử một lần theo kế hoạch của anh đi, dù sao thì tôi cũng phải đối mặt với kẻ đó."

Sau khi bị Bạch Mặc đánh bay, đại hiền giả một lần nữa rơi vào trạng thái phẫn nộ, dục vọng phá hủy lấp đầy trong lòng ngực hắn, thể hình hắn lại tăng vọt một chút, thực lực vẫn không tăng nhưng độ ô nhiễm trên người đã càng mạnh mẽ hơn.

Hắn muốn xé nát kẻ có vầng hào quang sau lưng kia, biến tất cả những kẻ dám ngăn cản mình thành chất dinh dưỡng.

Nhưng khi hắn nhìn về phía Ôn Văn thì chợt sửng sốt.

[hết 1251]

Bình Luận (0)
Comment