Trạm Thu Nhận Tai Ách ( Dịch Full )

Chương 1252 - Chương 1252 - Mười Phút

Chương 1252 - Mười phút
Chương 1252 - Mười phút

Bạch Mặc mà hắn vẫn luôn chăm chú đã biến mất, chỉ còn lại Ôn Văn đứng ở nơi đó, trên người cuồn cuộn khói đặc màu đen, bên trong luồng khói đặc kia tựa hồ có những bóng người, những bóng người kia tự làm ra động tác của mình, giống như đang biểu diễn.

Trước đó bởi vì Ôn Văn thăng cấp, thế giới giống như trở nên u ám, hiện giờ thì chỉ còn lại một mảnh đen kịt, giống như đột nhiên tiến vào trong đêm tối.

Mà thứ màu đen kia giống như từng luồng sương mù lơ lửng trên bầu trời liên bang, mây tím xanh của đại hiền giả cũng bị mây mù che phủ.

Ôn Văn vốn không hề có chút đe dọa nào đối với đại hiền giả, lúc này giống như đã biến thành một con thú dữ.

Đại hiền giả không cảm nhận được chút hơi thở sức mạnh nào trên người Ôn Văn, nhưng nỗi sợ lại đang dâng trào trong lòng hắn, giống như có dòng điện đang chạy trong người, mỗi tế bào của hắn đều cảm thấy tê dại, tựa hồ chúng muốn cảnh báo hắn đừng tới gần Ôn Văn.

"Đó là cái gì?"

"Đó không phải sức mạnh của Thần Linh Giới, Thần Thiên Giới sao? Không, cũng không đúng... vì sao mày lại có được sức mạnh như thế?"

Đại hiền giả gào thét với Ôn Văn, nước bọt tung bay, máu tràn máu tươi, sự phẫn nộ của hắn đã đạt tới đỉnh điểm.

Hắn đã bỏ ra cái giá thê thảm cỡ nào mới đổi được sức mạnh như hiện giờ, vì sao Ôn Văn lại đột nhiên nắm giữ sức mạnh như vậy?

"Rõ ràng là tao thông minh hơn, tao trả giá nhiều hơn, tao là người mạnh nhất mới đúng, mày chỉ là giả, đều là giả..."

Ôn Văn đứng yên tại chỗ, cảm nhận sức mạnh của mình hiện giờ, mỗi luồng khói đen đều ẩn chứa năng lượng tiêu cực nồng đậm, những năng lượng tiêu cực này mang tới sức mạnh gần như là vô cùng vô tận cho Ôn Văn.

"Đây là thứ ở tầng thứ năm nắm giữ sao, đúng là đáng sợ.... trước đây bọn anh làm sao nhốt hắn được vậy?"

Bạch Mặc không trả lời vấn đề của Ôn Văn, chỉ cười khổ: "Nhớ kỹ, chỉ có mười phút, nếu trong vòng mười phút mà cậu không giết được hắn, sức mạnh còn lại của tôi tuyệt đối không đánh lại hắn."

Ôn Văn lắc đầu: "Không cần mười phút, chỉ nháy mắt là đủ."

Đại hiền giả vẫn còn tức giận gào thét, thấy Ôn Văn nói vậy thì hắn theo bản năng lùi về sau, chỉ chớp mắt đã bay tới trên biển ngoài khu Úc Đại.

Đây là nơi cổ thần Ensuk ngủ say, phải kéo hắn vào chung chiến tuyến với mình thì đại hiền giả mới có cảm giác an toàn.

Nhưng cảm giác tê dại vẫn chưa biến mất, hắn cúi đầu nhìn một cái thì suýt chút nữa tim đã ngừng đập, chỉ thấy Ôn Văn đứng ngay trước người hắn, vẫn còn duy trì tư thế trước đó.

"Sao phải chạy, không phải mày rất mạnh à?" Ôn Văn ngẩng đầu, khinh thường hỏi.

Khói đen mang theo cảm xúc tiêu cực không ngừng công kích tinh thần Ôn Văn, nếu không phải Bạch Mặc vẫn luôn bảo vệ, tinh thần Ôn Văn sẽ trở nên thất thường chỉ trong nháy mắt.

"A... a....!"

Sợ hãi cực độ khơi dậy sự phẫn nộ càng to lớn hơn của đại hiền giả, hắn vung móng vuốt vồ lấy Ôn Văn, nhưng Ôn Văn thậm chí không hề động thủ mà cánh tay bên trái của đại hiền giả đã đồng loạt biến mất.

Con mắt trên chiếc cánh bên trái của đại hiền giả chớp chớp, không hiểu vừa nãy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Ôn Văn lắc đầu: "Thì ra hắn đã từng mạnh mẽ như vậy, nhưng mạnh như hắn cũng bị Chúa Tể Tối Cao tổn thương nặng đến thế, cuối cùng chỉ có thể mất đi trong cung điện đá đen."

"Nếu mình muốn đi theo con đường hắn sắp xếp thì phải càng mạnh hơn nữa, thậm chí phải mạnh hơn cả Chúa Tể Tối Cao!"

"Mà mày..." Ôn Văn quay đầu nhìn về phía đại hiền giả, tay đặt bên miệng, thổi phà một hơi.

Vô số khói đen từ trong tay Ôn Văn phun ra, chen chúc chui vào trong cơ thể đại hiền giả.

Sức mạnh của luồng khói này làm thực lực của đại hiền giả tăng vọt, cơ thể hắn không ngừng phình to ra, cuối cùng biến thành đội trời đạp đất, thế nhưng biểu cảm khủng hoảng trên mặt hắn thì không hề giảm bớt.

Bởi vì một giây sau, cơ thể đại hiền giả đã vỡ vụn, hóa thành mưa máu ngập trời nhỏ xuống biển rộng, nhuộm đỏ cả vùng biển bao la.

Sức mạnh ô uế trong máu thịt hắn theo luồng khói kia chui vào trong cơ thể Ôn Văn, phần còn lại chỉ là máu thịt đơn thuần.

Đại hiền giả đã từng uy hiếp toàn bộ thế giới cứ vậy chết đi trong tay Ôn Văn, mà tính từ lúc Ôn Văn biến thân đến giờ chỉ dùng hai phút!

"Kế tiếp, đi làm những chuyện khác đi."

Ôn Văn điểm mũi chân một cái, xuất hiện trước mặt Gallontan đang bị băng tuyết phong ấn ở khu Úc Đại, búng ngón tay một cái, Gallontan biến thành những mảnh thi thể.

Tiếp đó Ôn Văn đưa một tay lên trời, một tay đưa xuống đất, trên hai tay xuất hiện một vòng xoáy màu đen.

Mây đen tím xanh đang khuếch tán và toàn bộ ô nhiễm ở khu Úc Đại bị Ôn Văn hút vào trong tay, quá trình này Ôn Văn chỉ tốn hai phút.

Sau đó Ôn Văn xuất hiện trong thành phố nước Oye dưới biển sâu, hai tay mở ra, hơn mười cây kiếm dài màu đen dài to lớn như ngọn núi xuất hiện, anh chắp tay trước ngực, những thanh kiếm này đồng loạt rơi xuống ghim vào cơ thể cổ thần Ensuk đang ngủ say.

Những cây kiếm này không thể giết chết Ensuk, nhưng có thể kéo dài giấc ngủ của hắn, trong mấy trăm, thậm chí là ngàn năm sau Ensuk sẽ không còn là mối đe dọa của thế giới hiện thực nữa.

"Còn lại bốn phút, vào trong nhìn một chút."

Một giây sau Ôn Văn xuất hiện trong tầng năm của trạm thu nhận.

Anh không mở cửa lớn mà sử dụng quyền hạn của mình, cộng thêm lợi dụng sức mạnh của tầng thứ năm để tạo thành một hình chiếu ở nơi này.

Tầng thứ năm cũng có một cung điện đá đen, bên trong cung điện là một người đàn ông áo đen đang ngồi nghiêm nghị, nhìn thấy một màn này tinh thần Ôn Văn có chút hoảng hốt.

"Tao đã ở đây chờ mày lâu rồi, sao không để bản thể tiến vào?"

Hắn không ngừng lảm nhảm nói chuyện với Ôn Văn, nhưng Ôn Văn lại xem như không nghe thấy.

Anh quan sát người đàn ông này một hồi, phát hiện người này không mạnh mẽ như mình tưởng tượng.

Vốn Ôn Văn cho rằng người này cũng mạnh mẽ như mình lúc ở bên ngoài, thế nhưng thật ra thực lực của hắn lại giống như Ôn Văn ở trạng thái bình thường.

"Chậc, mày phát hiện rồi sao?"

Người đàn ông kia không hề ngụy trang, chỉ đổi sang tư thế bắt chéo chân.

"Mày cho rằng thứ phong ấn ở đây là tao à? Không phải... thứ phong ấn ở đây là sức mạnh, sức mạnh không giới hạn, là sức mạnh khổng lồ mà tên kia chuẩn bị để đạt được thành tựu Tai Ách!"

"Điều này rất châm chọc đúng không? Sức mạnh mà hắn chuẩn bị đã phá hủy tia hi vọng cuối cùng của hắn, vì thế hắn đã chết."

"Mà mày với tư cách là người kế thừa của hắn, mày cũng phải trả cái giá thật lớn, mày có gánh nổi cái giá này không?"

Ôn Văn im lặng không nói, anh sẽ không bị lời nói của người này dao động, thời gian của anh không nhiều lắm, chỉ có thể quan sát để chuẩn bị cho lần sau.

Người đàn ông kia phun ra một ngụm nước miếng: "Đúng là kẻ kém cỏi, tên kia sẽ không tìm một người thừa kế như mày, mau tiến vào đây chém giết với tao, sức mạnh của chúng ta giống như nhau, rốt cuộc mày đang sợ cái gì?"

Hắn còn chưa nói xong, bóng dáng của Ôn Văn đã biến mất, cánh cửa lớn tầng thứ năm lần thứ hai đóng lại, người đàn ông này không ngừng chửi mắng về phía khe cửa, ân thanh của hắn rốt cuộc cũng biến mất.

[hết 1252]

Bình Luận (0)
Comment